Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

82. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687


Chương 82: Tôi muốn ngủ với anh...

 

 

Thang Chu thấy vậy, nhất thời cũng không biết làm sao.

Còn ở bên kia, Tiêu Vũ nằm úp sấp trên ngực Tần Nghị, nhéo vào thịt mềm ở eo người đàn ông, nghiêm giọng hỏi: "Lão khốn kiếp này! Khai thật cho bà, có phải có chuyện gì giấu bà đây không?"

Tần Nghị đau đớn kêu lên một tiếng: "Tôi làm gì có chuyện gì giấu em, là Hình doanh có chuyện giấu chị em đó."

An Cận Sơn cứ bám dính lấy Hình Đống, nghe thấy lời ấy ngay lập tức nói tốt cho Hình Đống: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bừa nha, anh rể tôi tốt lắm mà... phải không anh rể..."

Hình Đống xoa xoa cái trán nhức nhối, dằn giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc đã gây ra chuyện gì rồi?"

Vừa nghe thấy thế, An Cận Sơn lập tức tỉnh táo hẳn, nịnh nọt nói: "Thật ra thì, cũng không có gì to tát đâu... Anh rể chắc chắn có thể... A... Đau đau đau..."

Lời còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Âm đã véo tai cậu, kéo cậu ta sang một bên, lạnh lùng nói: "Chuyện mình gây ra thì tự mình giải quyết."

"Không phải... Chị, chị nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút đi, anh rể... Không phải nhà mình do anh làm chủ sao!? Anh nhìn chị ấy kìa..."

An Cận Sơn ôm tai không ngừng kêu la thảm thiết.

Hình Đống vừa định mở lời, liền bị người phụ nữ mắt sắc như dao lườm qua, một lúc sau: "Em đã nói vậy rồi, anh cũng không giúp được em..."

An Cận Sơn, "..."

Tiêu Vũ vui vẻ nhìn An Cận Sơn: "Sơn Nhi, trời giáng hoạ còn có thể sống, tự gây hoạ không thể sống được đâu ha ha ha ha ha..."

Có lẽ bị tiếng cười của Tiêu Vũ lây nhiễm, Hình Đống nhìn đại gia đình ồn ào trước mắt, khóe môi vô thức nhếch lên.

Cảnh tượng như vậy, dường như đã từng xuất hiện trong ký ức xa xôi, nhưng vì thời gian quá lâu đã trở nên mờ nhạt.

Sau bữa cơm tất niên, tiếng pháo đùng đoàng vang lên không ngớt, Hứa Thiến cùng những người khác hoàn toàn không muốn về phòng ngủ.

Thẩm Thanh Âm bất lực, đành phải đắp cho mỗi người một chiếc chăn mỏng, ngồi canh trong phòng khách.

Thang Chu thêm một viên than vào lò sưởi, pha trà giải rượu cho mấy người. Thẩm Thanh Âm tựa vào Hình Đống, đan cho xong nốt chiếc khăn quàng cổ.

Hình Đống ôm eo người phụ nữ, vùi đầu vào cổ cô, tận hưởng cái Tết đoàn viên yên bình hiếm hoi này.

Thang Chu đứng bên cạnh nhìn hai người thân mật không rời, mí mắt rũ xuống khẽ run rẩy: "Gia đình các anh, thật đáng ghen tị..."

Thẩm Thanh Âm ngước mắt nhìn người đàn ông, cười nói: "Rồi một ngày, anh cũng sẽ có thôi."

Thang Chu lắc đầu, cười chua chát: "Tôi... có lẽ không còn cơ hội nữa rồi..."

Chưa đợi Thẩm Thanh Âm tiếp tục mở lời, đã nghe người đàn ông bên đó tiếp tục nói: "Tôi từng... gặp một cô gái tốt... Là tôi, không biết trân trọng cô ấy, cứ thế bỏ lỡ cô ấy..."

 Bàn tay đang đan khăn của Thẩm Thanh Âm khựng lại một chút, ánh mắt cô đánh giá người đàn ông, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Đã lỡ rồi thì cứ để nó qua đi... Chỉ cần tương lai ngày sau, đừng tiếp tục bỏ lỡ nữa là được."

Lời này, Thẩm Thanh Âm cũng không biết mình đang nói cho Thang Chu nghe, hay đang nói cho một người khác nghe.

"Phải không?"

Trong đôi mắt rũ xuống của Thang Chu lóe lên một tia cảm xúc không rõ, "Chỉ là những người gặp sau này, đều không thể là cô ấy..."

Lúc này, Hình Đống đang vùi đầu vào cổ Thẩm Thanh Âm nhắm mắt nghỉ ngơi, khó chịu cựa quậy thân mình, Thẩm Thanh Âm nghiêng đầu hôn lên trán người đàn ông.

Lúc này khuôn mặt anh mới giãn ra, tiếp tục nhắm mắt lại.

Thang Chu ngước mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt nhìn về phía Hình Đống để lộ một tia thù địch, anh ta dịu giọng nói: "Lần trước tôi gặp cô và đội trưởng Hình... Hai người..."

Người đàn ông nói được nửa chừng, lời nói tiết lộ rằng mối quan hệ của hai người dường như không hợp lẽ thường.

Thẩm Thanh Âm lại mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Chuyện này có lẽ đúng với câu người xưa nói, nam theo nữ cách núi non, nữ theo nam chỉ cách tấm lụa mỏng..."

"Đội trưởng Hình thật có phúc..."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm lắc đầu: "Không... Gặp được anh ấy mới là phúc phận của tôi..."

Nghe được lời này, Hình Đống ghé vào tai người phụ nữ, thấp giọng nói: "Đồ đĩ nhỏ dâm đãng... Đây là đang tỏ tình với ông à!?"

Thẩm Thanh Âm dùng đầu nhẹ nhàng cụng vào người đàn ông: "Ngủ đi!"

Thang Chu thấy vậy, cười gượng gạo.

Hình Đống vòng tay ngang eo người phụ nữ, cọ vào cần cổ cô, nũng nịu nói: "Đừng để ý đến họ nữa... Chúng ta đi ngủ đi được không..."

Nghe vậy, kim đan trong tay Thẩm Thanh Âm bị lệch, suýt chút nữa đâm vào ngón tay, cô tức giận nói: "Nếu buồn ngủ thì tự lên lầu ngủ đi..."

"Tôi không... Tôi muốn ngủ với em..."

Hình Đống giả say nhõng nhẽo đặc biệt khó chiều, Thẩm Thanh Âm liếc nhìn Thang Chu: "Canh giải rượu đã nấu xong chưa? Đưa cho anh ta một bát đi..."

"Vợ ơi... Vợ yêu..." Hình Đống vẫn không buông tha, cứ thế cọ vào người Thẩm Thanh Âm làm nũng.

Hứa Thiến vốn đang say đến mức bất tỉnh nhân sự cũng bị dáng vẻ đó của người đàn ông làm cho tỉnh rượu đôi chút, cô ấy rùng mình: "Hai người thật sự buồn nôn chết đi được... Có người yêu thì ghê gớm lắm sao!"

Tiêu Vũ nằm trong lòng Tần Nghị, mơ hồ nói: "Có người yêu đương nhiên ghê gớm rồi, ít nhất có người sưởi ấm chăn... Lại còn có gối ôm hình người để chơi đùa thoải mái nữa..."

Tần Nghị, "..."

Từ đầu đến cuối Thang Chu đều ngồi một bên, im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của mấy người, dù muốn chen vào cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hình Đống ngẩng đầu khỏi cần cổ Thẩm Thanh Âm, đem tất cả biểu cảm của người đàn ông thu hết vào mắt.

Thẩm Thanh Âm nhìn Thang Chu đang không tự nhiên, nhẹ giọng quát: "Muốn khoe ân ái thì về phòng mà khoe..."

Tiêu Vũ bắt chước giọng điệu của Hình Đống vừa rồi, bóp giọng nói: "Tôi cứ không... "

Vừa dứt lời, "bùm" "bùm" "bùm" vài tiếng, hàng xóm bên cạnh bắn pháo, những quả pháo sáng rực rỡ nở bung bên ngoài cửa sổ.

Mặc dù khu dân cư là quản lý biệt lập, nhưng các hộ gia đình cách nhau không xa. Gần mười hai giờ, những hàng xóm xung quanh vốn không có động tĩnh gì cũng lần lượt trưng ra hàng dự trữ của nhà mình.

Mấy người say rượu bị mấy tiếng động này dọa giật mình, An Cận Sơn đang ngủ bên cạnh trực tiếp bị dọa ngồi bật dậy, một lúc sau mới mắng: "Mẹ kiếp! Có pháo hoa bộ ghê gớm lắm sao!"

"Nhanh lên, đừng ngủ nữa! Đi bắn pháo hoa đi! Xem nhà ai nhiều pháo hoa hơn!"

"Anh cũng sống bao nhiêu năm rồi, sao lại còn trẻ con hơn cả đứa bé ba tuổi!"

"Tôi không quan tâm! Đã bao nhiêu năm không đón Tết rồi! Lại để hàng xóm đè đầu sao!?"

An Cận Sơn kéo Tiêu Vũ ra ngoài, lời nói vô tình, nhưng Hình Đống nghe vậy lại vô thức nhíu mày: "Mọi người trước đây... không đón Tết sao?"

Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm trả lời một cách mập mờ: "Ừm? Trước đây... không có thói quen đón Tết..."

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.