Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

34. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687


Chương 34:  Bố, đẹp không...

Lời nói đầu: Meo đang type trong tâm trạng điên tiết vì 2 cái nhà nết như lờ trong bộ này. Ụ oẹ!!!!

 

Hình Đống không trả lời, cầm áo khoác rồi đi ra ngoài.

Để lại năm người trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai nói lời nào.

Bố Từ vốn không thích cái tính cách nhút nhát rụt rè của Từ Mai, ngay cả người đàn ông của mình cũng không quản được. Nay nhìn cách hai vợ chồng này ở bên nhau, Hình Đống lại không nể tình như vậy, thái độ đối với Từ Mai càng tệ hơn.

"Ngay cả một người đàn ông cũng không quản được! Đẻ mày ra có ích gì chứ!?"

Từ Mai cúi đầu, không hé một tiếng.

Trái lại, bố Hình ở bên kia lại nói đỡ cho cô, "Chuyện này vốn dĩ là do Đống Tử sai, ông trách con bé Mai làm gì!?"

Hai người này nói chuyện, trong mắt của người ngoài không biết chuyện, bố Hình nhìn giống như bố của Từ Mai vậy.

Gia đình họ Từ vốn dĩ ăn bám vào nhà họ Hình, đương nhiên bố Từ không dám làm phật lòng bố Hình. Lão chỉ hừ lạnh một tiếng với Từ Mai rồi quay người đi vào phòng ngủ trước đây của Từ Mai.

Mẹ Hình nghe vậy, trong lòng thoáng dâng lên chút bất mãn với Từ Mai, nhưng cũng không dám nói gì nhiều.

Mặc dù bà cảm thấy bố Hình nói sai, nhưng trong tình huống này cũng không thể phản bác, chỉ đành đứng dậy đi về phòng.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại bố Hình và Từ Mai, bố Hình rít một hơi thuốc lào, mặt mày tối tăm nói: "Có tôi ở đây nó không dám ly hôn đâu."

Từ Mai siết chặt vạt áo trên người, không được tự nhiên gật đầu, "Con... con biết..."

Bố Hình thấy người phụ nữ quá khép nép, hừ một tiếng: "Tôi là cha nó, lời của tôi nói nó dám không nghe à!?"

Nói xong, ông liếc nhìn hai cánh cửa phòng ngủ, cúi sát vào người cô thấp giọng đe dọa: "Tối nay tắm rửa sạch sẽ chờ ông!"

Từ Mai nghe thấy lời này của bố Hình, cảnh giác nhìn hai phòng ngủ, thân thể vô thức run lên, khẽ cầu xin: "Bố... Đây là ở nhà... Anh Đống... anh ấy, anh ấy còn không biết khi nào sẽ về."

Nghe thấy lời này, bố Hình nhịn không được mở miệng châm biếm: "Con của ông, bộ ông không biết trong lòng nó đang nghĩ gì sao!? Hai đứa chia phòng ngủ cũng được hai năm rồi chứ gì!"

Từ Mai siết chặt quần áo trên người, "Không... không phải... con..."

"Mấy gã đàn ông hoang dã bên ngoài còn có thể đụ con, tôi là bố của chồng con mà không được chịch con hả!?" Nói rồi bố Hình đứng dậy về phòng, "Con nghĩ kỹ đi! Ai chịch cũng là chịch! Vợ của nhà họ Hình không phải là người để người ngoài động vào đâu!"

"Nếu con thật sự không muốn, dù sao Đống Tử cũng muốn ly hôn! Vậy con tự lo liệu đi!"

Nói xong câu đó, bố Hình quay về phòng.

Nghe những lời này, Từ Mai cúi đầu, trên mặt không thấy một chút hoảng sợ nào, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Nhìn mình trong gương, cô ta lặng im suy nghĩ hồi lâu. Bây giờ khuôn mặt này của cô cũng không thể coi là đẹp, nhưng ngày xưa lại là cô gái đẹp nhất làng.

Từ nhỏ cô đã biết cách lợi dụng khuôn mặt của mình để cuộc sống dễ dàng hơn. Sống ở vùng nông thôn, mỗi khi làm việc đồng áng luôn có những người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh chủ động giúp đỡ cô ta.

Thế nhưng trong lòng cô cũng biết, những người đó không phải là người cô ta muốn. Mãi cho đến năm đó cô ấy cùng người ta chạy ra ngoài làm thuê, chứng kiến cuộc sống xa hoa trụy lạc bên ngoài, cô mới biết những người đàn ông bình thường không thể làm cô ta thoả mãn.

Đặc biệt là sau khi gặp Hình Đống ở nhà hàng ở tỉnh khác, cô mới biết Hình Đống chính là người cô muốn. Lúc đó Hình Đống bảnh bao hơn những người cùng lứa, tiêu tiền hào phóng, đối với người phụ nữ đó cũng rất tốt. Cô ấy ghen tị với người phụ nữ đó.

Thế nên từ sau đó cô đã nghỉ việc quay về quê, mặc dù bị bố mẹ đánh mắng, bị dân làng dèm pha cô vẫn phải lấy lòng bố mẹ nhà họ Hình, lấy lòng người nhà họ Hình, bởi vì chỉ có Hình Đống mới có thể cho cô mọi thứ mà cô muốn.

Hình Đống không thể sinh con, trước đây cô còn lo mình không có con bài nào để mặc cả với nhà họ Hình, nhưng bây giờ thì...

Từ Mai mở vòi sen, để mặc dòng nước ấm chảy xuôi theo cơ thể cô ... Hình Đống không thể sinh con, chỉ cần cô nắm được bố Hình... Đến lúc đó dù có sinh ra một đứa con hoang không rõ nguồn gốc...

Người nhà họ Hình đều phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà nhận đứa con của cô!

Tắm xong, Từ Mai mặc độc chiếc áo ngủ mỏng manh bên ngoài, bên trong không mặc gì, nằm trên sofa chờ bố Hình.

Meo: Chỉ muốn biết lúc nào, mụ này biến khỏi cuộc đời thôi. Tức quá trời, tức!!

Kể từ khi bị bố Hình bắt gặp cô lăn lộn với gã lưu manh trong làng cách đây một tháng, lỗ đĩ của cô đã lâu không được đàn ông làm rồi. Mỗi đêm nhớ lại hương vị cặc của đàn ông, lỗ đĩ dưới thân ngứa ngáy từng đợt. Dẫu cho cô có dùng dương vật giả cũng không thể thỏa mãn cơn khát tình.

Từ Mai vừa nghĩ đến cảnh bị cây cặc thô lớn của gã lưu manh đụ vào lồn đĩ, vừa đem tay chọc vào lỗ đĩ không ngừng xoa nắn hột le.

"Ưm..."

Vừa nghĩ đến cây cặc của gã lưu manh, cả người Từ Mai cứng đơ, lỗ đĩ vô thức tiết ra nước dâm. Sâu bên trong lỗ lồn bắt đầu ngứa ngáy, cô từ từ đút một ngón tay vào trong lồn móc ngoáy một hồi. Thế nhưng ngón tay quá nhỏ hoàn toàn không thô to như cặc cứng của đàn ông.

Từ Mai nhắm mắt lại, khẽ cong hai chân lên, một tay không ngừng móc ngoáy trong lỗ nhỏ, một tay day nắn mạnh lên đôi gò vú. Chơi một hồi lâu, nước dâm trong âm đạo tiết ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng ngứa ngáy. Cô chỉ đành phải kẹp chặt hai chân không ngừng cọ xát.

Không ngờ lúc này, chiếc chăn trên người đột nhiên bị người ta vén lên, còn chưa kịp phản ứng, cô đã thấy một bóng người đứng trước sofa.

Hai tay Từ Mai vẫn giữ nguyên động tác vừa nãy, mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ mặt bóng người, nhưng cô vẫn biết lỗ nhỏ dưới thân cực kỳ thèm được ăn cặc.

Thấy người đó không có động tác gì, cô bèn banh hai chân ra, lỗ lồn đang chảy nước dâm cứ thế trần trụi phơi bày trước bóng người.

Tuy Từ Mai không nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông, nhưng nghe tiếng thở dốc ngày càng thô nặng của người bên trên, nước dâm trong lồn dâm bên dưới chảy càng dữ dội hơn, cô nũng nịu hỏi: "Bố... Lồn dâm đẹp không..."

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.