Biên tập: Meo687
Chương 112:
Tại sao anh ta lại hận chúng ta?
Hình Đống gật
đầu: "Cũng phải thôi."
Trong mấy chục
năm qua, quả thực anh đã từng bị thương, nhưng cũng không đến mức bị thương đến
não mất trí nhớ.
"Vậy tại
sao anh ta lại... hận chúng ta đến vậy?"
Điểm này,
Hình Đống đã suy nghĩ suốt nửa tháng trời mà vẫn không hiểu. Anh ta đã quay lại
điều tra về Thang Chu, một người rất bình thường, không thể nào có bất kỳ giao
điểm nào với quá khứ của anh.
Nhưng người
này lại cứ thích gây khó dễ cho anh, mỗi một câu nói đều lộ rõ sự thù hận của
mình với anh.
Thẩm Thanh
Âm biết vấn đề này không thể cứ tránh né mãi được, cô nghĩ một lát rồi nói:
"Anh tin anh ta không!?"
Hình Đống lắc
đầu: "Không tin."
"Nếu một
ngày nào đó anh ta đến trước mặt anh nói những lời vô lý, ví dụ như anh ta nói
anh ta từng ở bên em, giữa chúng ta còn có một quá khứ. Hoặc là anh ta đột
nhiên chạy đến nói với anh rằng một ngày nào đó anh sẽ hại chết em, đứa bé sẽ hại
chết em, anh sẽ tin lời anh ta không?"
Nghe vậy,
Hình Đống sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu: "Không... Nhưng, tại sao anh ta lại
nói em sẽ..."
Thẩm Thanh
Âm nhìn người đàn ông trịnh trọng nói: "Đừng bận tâm mục đích anh ta làm vậy
là gì, anh chỉ cần nhớ rằng không thể tin được bất kỳ lời nào anh ta nói là đủ."
Nghe vậy, trong
lòng Tiêu Vũ và An Cận Sơn yên lặng lẽ tặng cho cách tẩy não ngược này của Thẩm
Thanh Âm một like.
Nếu ngay từ
đầu Thẩm Thanh Âm đã chủ động bảo Hình Đống phải đề phòng Thang Chu, hoặc không
cho phép anh tin Thang Chu, Hình Đống chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Thay vì vậy,
chi bằng đợi Hình Đống tự mình chủ động hỏi, cuối cùng lại phản kích lại, rồi đạt
được mục đích của mình.
Hình Đống chần
chừ một lát, kéo cô vào lòng: "Anh sẽ không để em có chuyện gì..."
Phải nói rằng,
Thẩm Thanh Âm quả thực quá hiểu Hình Đống, đến mức suốt thời gian dài án binh bất
động, đợi Hình Đống chủ động mở lời.
Thẩm Thanh
Âm gật đầu cười: "Em có thể có chuyện gì chứ? Chỉ cần anh không ra ngoài lăng
nhăng làm em khó chịu, em còn có thể có chuyện gì nữa? Hửm?"
Tiêu Vũ:
"..."
"Hai
người đủ rồi, ở đây còn có người nữa! Muốn show ân ái thì về phòng đi."
Sau đó, Hình
Đống không bao giờ nhắc đến người Thang Chu nữa.
----------
Kể từ ngày
đó trở về sau, cho dù Thang Chu quấy rối thế nào, Hình Đống đều phớt lờ.
Càng về sau,
bụng ngày càng lớn dần, Thẩm Thanh Âm cảm nhận rất rõ cơ thể dần dần không thể
chống đỡ nổi nữa.
Thậm chí còn
chưa đến tháng sinh, cô đã phải nhập viện để dưỡng thai.
Tiêu Vũ nhìn
cô gái ngày càng yếu ớt, dù trong lòng đau xót cũng không thể làm gì: "Hay
là... chúng ta tìm bên đó thương lượng thử xem?"
Thẩm Thanh
Âm nằm trên giường bệnh lắc đầu: "Vô ích, nó chỉ chờ em đi cầu xin chúng
nó thôi..."
Khoảng thời
gian này cô đã sớm hiểu ra rồi, có thể Phó Tước thật sự muốn cô phải chết. Thế
nhưng bên hệ thống thì không, hệ thống chủ đang chờ cô quay đầu lại, chúng nó
không muốn mất đi một mãnh tướng như cô.
Cái gọi là
không đi theo con đường chính quy để nghỉ hưu là giả, muốn dùng Hình Đống để giữ
chân cô lại mới là thật.
Chỉ cần cô hối
hận, bất cứ lúc nào cũng có thể ký kết thỏa thuận mới, đây chính là mưu tính nhỏ
của hệ thống chủ.
Nếu cô muốn
tiếp tục sống, thì phải đàm phán lại điều kiện với chúng nó, còn phải chịu sự
ràng buộc và kiểm soát của chúng nó.
Nhưng cô
hoàn toàn không muốn, cô không muốn tiếp tục nhìn Hình Đống phải chịu khổ từ đời
này sang đời khác, bất lực không thể làm gì.
Im lặng rất
lâu, Thẩm Thanh Âm khẽ thở dài: "Cứ như vậy đi... Cho dù anh ấy đau khổ, có
buồn bã thì cũng chỉ là một kiếp này thôi, huống hồ có con bên cạnh ít nhất sẽ
không như trước đây..."
"Nhưng...
điều này đối với anh ấy thật sự quá tàn nhẫn..." Sao Tiêu Vũ lại không biết
Thẩm Thanh Âm đang nghĩ gì, nhưng đối với Hình Đống mà nói, điều này quá mức tàn
nhẫn.
Ngay cả cô nàng
là người ngoài cuộc cũng có chút không đành lòng.
"Đau
dài không bằng đau ngắn, chị đi rồi anh ấy sẽ buồn một thời gian, nhưng ít nhất
không phải buồn cả đời. Có con ở bên rồi, sẽ không khiến anh ấy phải đau buồn
quá lâu..."
Thẩm Thanh
Âm nhìn những chiếc lá đang dần héo úa ngoài cửa sổ, cũng vào thời điểm này năm
ngoái, cô ấy đến thế giới này.
Ai có thể ngờ
chỉ trong một năm ngắn ngủi, cô lại phải rời đi.
Thời gian...
trôi quá nhanh, nhanh đến mức cô chỉ đan được hai ba chiếc áo len mới cho người
đàn ông, nhanh đến mức chiếc sườn xám nhỏ của bé con còn chưa kịp lấp đầy tủ quần
áo nhỏ.
Thẩm Thanh
Âm vuốt ve cái bụng tròn vo: "Bé yêu, mẹ cũng không nỡ xa con... Chỉ là mẹ
muốn ba và con sống thật tốt..."
Muốn cô từ bỏ
đứa bé, đời này cũng không thể nào.
Vừa nói
xong, đứa bé trong bụng đột nhiên đạp Thẩm Thanh Âm một cái, nhóc con này như
thể nghe hiểu, cứ liên tục đá vào bụng Thẩm Thanh Âm.
"Ái
chà... Tính khí nhóc con này thật nóng nảy..." Thẩm Thanh Âm vuốt ve cái bụng
tròn vo, không khỏi cảm thán.
Tiêu Vũ:
"Cha nó vốn không phải người hiền lành gì, chị còn mong tính tình đứa nhóc
trong bụng có thể tốt đến đâu chứ!?"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Lỡ
tính nó giống chị thì sao?"
Tiêu Vũ lắc
đầu, nhìn cái bụng đang phập phồng của cô: "Chỉ với động tĩnh này... mà
nói nó là một cô tiểu thư hiền lành, An Cận Sơn cũng không tin..."
Thẩm Thanh
Âm: "Sau này hai người bớt lại gần con gái chị đi, đừng làm hư con
bé..."
"Thôi
đi ~ Nói như thể cha nó không hư vậy... " Tiêu Vũ khinh bỉ bĩu môi: "Chị
đi rồi, em và An Cận Sơn không giúp chị chăm sóc con thì ai chăm sóc? Mong chờ
cái gia đình không ra gì của chồng chị chắc?"
Vừa dứt lời,
Hình Đống dẫn theo một cô nhóc rụt rè bước vào phòng bệnh.
Hình Đống thấy
mọi người đều đang nhìn bụng Thẩm Thanh Âm, vội tiến lên hôn vào bụng cô một
cái, thấp giọng nói: "Đứa nhóc lại hành hạ mẹ con rồi sao? Đợi con ra đời
xem ông đây trị con thế nào..."
Thẩm Thanh
Âm trừng mắt nhìn người đàn ông: "Con bé có thể nghe hiểu rồi đó, anh
tránh xa ra đi, có người cha nào như anh không!?"
"Ai bảo
nó hành hạ vợ ông..."
Hình Đống
hôn mạnh lên trán cô, thấy sắc mặt cô ngày càng tệ đi, trong lòng đau xót không
thôi: "Vợ ơi... em vất vả rồi..."
Tiêu Vũ:
"Này... hai người đủ rồi, hai cô em gái của hai người còn ở đây
mà..."
Hình Lị ngại
ngùng đứng một bên, khẽ gọi: "Chị dâu..."
Thẩm Thanh
Âm yếu ớt cười cười: "Hôm nay sao không đi học?"
"Hôm
nay có việc, xin nghỉ nửa buổi... nên qua thăm..."
Hình Lị liếc
nhìn anh trai mình, chần chừ một lát, khẽ nói: "Mẹ... Bọn họ vốn cũng muốn
đến... nhưng anh cả không cho..."
Lời tác giả:
Ầy, là truyện ngọt đó nha! Hi hi hi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét