Biên tập: Meo687
Chương 74: Chú
Hình nhỏ của em đói rồi...
“Ừm... Thế mới
ngoan, ngày mai sẽ thưởng cho chú Hình, hôm nay buồn ngủ rồi..."
Hình Đống:
"Được... Anh đi tắm đây..."
Khi Hình Đống
tắm xong quay lại, anh thấy chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh trên người cô gái
nhỏ đã trượt xuống khỏi vai, để lộ cảnh xuân trước ngực.
Người đàn
ông nuốt nước bọt, kiềm chế ngọn lửa dục vọng đang bùng lên ở bụng dưới, lên
giường kéo váy ngủ lại cho cô, vùi đầu vào cần cổ cô hôn một cái, rồi mơ màng
ngủ thiếp đi.
Đôi khi mong
muốn của con người thực ra chỉ đơn giản như vậy thôi, một người, một ngọn đèn,
một cánh cửa...
Cứ thế thôi,
là cả một đời...
Ánh sáng ban
mai hiếm hoi xuyên qua khe hở của rèm cửa, Thẩm Thanh Âm nhìn người đàn ông bên
cạnh đang ngủ say.
Cô đưa tay
vuốt phẳng hàng lông mày hơi nhíu của người đàn ông: "Chú Hình, ngủ cũng
nhíu mày, nếp nhăn sắp mọc ra rồi..."
Hình Đống
kéo người phụ nữ vào lòng: "Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi..."
"Anh ngủ
đi, em đi làm bữa sáng... Lát nữa Tiêu Vũ còn phải đến tiệm."
Hình Đống
nhíu mày nói: "Con bé cũng không còn nhỏ nữa, để con bé tự làm đi. Hình Lỵ mười mấy tuổi đã tự nấu ăn được rồi."
Check lại
tên em gái ảnh
Con nhà
nghèo phải tự lập từ sớm, dù là trai hay gái từ nhỏ đều phải làm nông. Khi anh
còn ở nhà thì đỡ, sau khi anh nhập ngũ, phần lớn việc nhà đều do hai đứa em
làm.
Thẩm Thanh
Âm khẽ thở dài: "Chú Hình... hôm qua anh còn muốn đặt họ trong tầm mắt
anh, hôm nay lại muốn thả rông rồi sao?"
"Nếu cô
bé đó có mắt nhìn, sẽ không đến làm phiền thế giới của hai chúng ta..."
Thẩm Thanh
Âm, "..."
Tâm tư của
người đàn ông lớn tuổi đang yêu phức tạp quá.
Hình Đống
kéo người phụ nữ trên giường quấn quýt một hồi lâu, Thẩm Thanh Âm còn tưởng người
đàn ông muốn thực hiện bài tập 'vận động' buổi sáng, nhưng hóa ra người đàn ông
chỉ đơn thuần muốn 'ngủ nướng' một lát.
Thẩm Thanh
Âm vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu nấu cơm, còn Hình Đống thì ra ngoài chạy
bộ một vòng buổi sáng.
Khi trở về
trên người phả hơi lạnh, trên tay còn cầm một túi tài liệu.
Thẩm Thanh
Âm liếc nhìn người đàn ông: "Đi thay quần áo rồi ăn cơm."
Hình Đống
tùy tiện ném túi tài liệu lên bàn trà rồi lên lầu.
Lúc này Tiêu
Vũ mới lững thững từ trên lầu đi xuống: "Hai vợ chồng dậy sớm vậy, tối qua
không 'sinh hoạt tình dục' à?"
"Bớt
nói nhảm đi, còn hơn nửa tháng nữa là Tết rồi, chị thấy em cũng không muốn về
trường, vậy thì ở lại đây giúp chăm sóc cửa hàng hoa đi... Ăn Tết xong, anh rể em
sẽ làm thủ tục chuyển trường cho em."
Nghe vậy, Tiêu
Vũ tức thì xù lông: "Không phải chứ? Học ở đây á? Chuyện này có gì vui đâu
chứ?"
Thẩm Thanh
Âm cười lạnh, hạ giọng nói: "Bây giờ em vẫn là trẻ vị thành niên, em muốn
người đàn ông bên ngoài của em ngồi tù à?"
"Anh ta
ngồi tù? Thôi đi... Em ngồi tù còn có thể, anh ta... ha..."
Thẩm Thanh
Âm, "???"
"Em lại
gây ra chuyện gì nữa rồi?"
"Không
phải trước đó trường bọn em tổ chức hoạt động cho thanh thiếu niên à, hai tháng
chơi dã chiến ...". Nói rồi, Tiêu Vũ nheo mắt lại, ghé vào tai Thẩm Thanh
Âm nói một cách tinh quái: "Tên chết tiệt kia giống y xì người đàn ông của
chị, tên đó điên lên thì không cần mạng... Đêm đó bà đây bị lấy 'lần đầu', suýt
nữa thì đau chết bà đây rồi..."
"..."
Thẩm Thanh Âm khóe miệng giật giật: "Có thể khiến một người kinh nghiệm đầy
mình như em đau muốn chết, cũng gọi là làm giỏi à?"
"Chị
không hiểu đâu... Ai bảo bà đây lại đi làm với người như thế chứ...".
"Ha..."
Thẩm Thanh Âm cười lạnh một tiếng: "Đã sướng như vậy, sao cô vẫn cứ ba
ngày hai bữa chạy đến chỗ tôi làm gì?"
"Ngày
nào cũng ăn bào ngư vi cá, chị không ngán à? Hai tháng đó, bà đây ăn hết số thịt
của đời này rồi. Em còn tưởng về trường sẽ đỡ hơn, ai dè tên không biết xấu hổ
đó đuổi theo đến tận trường, mẹ nó chứ cuối tuần nào cũng lằng nhằng đòi làm!"
Tiêu Vũ vừa
nói vừa nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên đàn ông khốn kiếp đó! Hễ làm là
làm một ngày một đêm, ngay cả con chó đực cũng không làm như vậy!"
Dù sao cơ thể
cô bây giờ cũng còn nhỏ, làm cả ngày thì không chết cũng mất nửa cái mạng, ngày
nào cũng chơi như vậy ai mà chịu nổi.
Hơn nữa, cái
gã đó còn không hiểu tiếng người, càng nói chia tay càng làm đến chết!
Thẩm Thanh
Âm nhìn Hình Đống từ trên lầu đi xuống, không tự nhiên ho khan hai tiếng.
Hình Đống liếc
nhìn Tiêu Vũ, nhìn Thẩm Thanh Âm nói: "Sau này buổi tối đừng ngủ ở phòng
khách, dễ bị cảm lạnh..."
Thẩm Thanh
Âm, "..."
Tiêu Vũ trợn
mắt khinh hai người ra mặt: "Khoe ân ái thì chia tay sớm!"
Hình Đống
đưa tay vỗ mạnh một phát lên ót Tiêu Vũ: "Ăn cơm xong thì đến cửa tiệm đi,
không có việc gì thì đừng về."
Tiêu Vũ:
"Ban ngày ban mặt hai người chú ý chút đi, tuyên dâm giữa ban ngày không tốt
đâu... Anh rể trên người anh còn có vết thương mà... Đến lúc đó lại phải vào viện
mấy ngày nữa, chắc cả thành phố Lâm Giang đều biết anh đó..."
Hình Đống
giơ tay định tiếp tục vỗ một cái nữa, Tiêu Vũ uống một ngụm cháo, nhanh chân chuồn
đi.
Thẩm Thanh
Âm trừng mắt nhìn người đàn ông: "Con nói sai chắc? Ai bảo anh già mà
không đứng đắn."
"Dù
không đứng đắn thì cũng là anh rể cô ấy."
Thẩm Thanh
Âm liếc nhìn người đàn ông mặt dày, cười như không cười: "Anh rể... mời
anh ngồi..."
"Ha..."
Ăn sáng
xong, Thẩm Thanh Âm lấy thuốc người đàn ông cần uống, đặt lên bàn trà:
"Lát nữa nhớ uống thuốc."
Hình Đống nằm
trên ghế sofa xem tài liệu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây..."
Thẩm Thanh
Âm tìm cây kim đan áo len tối qua còn chưa đan xong, rất là ghét bỏ: "Chú
Hình, chú đang cản trở cháu..."
Hình Đống liếc
nhìn cuộn len đỏ rực rỡ trong tay người phụ nữ: "Đan áo len? Ông không có
tiền mua quần áo cho em chắc?"
"..."
Thẩm Thanh Âm liếc mắt xem thường người đàn ông: "Sở thích của bọn trẻ bọn
cháu chú Hình không hiểu thì thôi!"
Hình Đống bị
người phụ nữ đâm chọt như vậy, khẽ cười một tiếng, tự mình xem hồ sơ.
Tuy bây giờ anh
được xem như là nghỉ phép ở nhà dưỡng bệnh, nhưng ai mà biết đám người trong cục
đang tính giở trò gì.
Nghỉ phép chẳng
qua chỉ là cái cớ, càng không muốn anh nhúng tay vào, anh lại càng muốn biết nước
ở núi Liên Hoa sâu đến mức nào.
Trong phòng
khách rộng lớn, chỉ có tiếng sột soạt của người đàn ông đang cau mày lật hồ sơ,
Thẩm Thanh Âm buộc mái tóc dài, yên lặng ngồi một bên, lúc thì nhìn người đàn
ông, khi thì bận rộn với công việc trên tay.
Mặc kệ cơn
gió lạnh bên ngoài thổi mạnh, cơn gió thỉnh thoảng gào thét vút qua, thế nhưng
trong phòng khách lại là một khung cảnh yên bình.
Ấm trà trên
bếp than sôi lên, hương trà tràn ngập trong căn phòng. Hình Đống vừa ngẩng đầu
đã thấy người phụ nữ đang tập trung vào chiếc áo len, trong lòng không khỏi
dâng lên một cơn tức giận.
Anh đặt hồ
sơ xuống, xoa xoa vầng trán nhức mỏi, vươn cánh tay dài ôm người phụ nữ vào
lòng.
"Thơm
quá... Chú Hình nhỏ của em đói rồi..."
Nói rồi, bàn
tay to lớn không ngừng vuốt ve, xoa nắn bầu ngực người phụ nữ.
Thẩm Thanh
Âm mặc kệ bàn tay to lớn của người đàn ông làm loạn trước ngực cô: "Chú
Hình, nếu chú không muốn ngủ riêng, tốt nhất là nửa tháng này nên ngoan ngoãn một
chút..."
Hình Đống:
"Vì sao ông đây phải ngủ riêng?"
Thẩm Thanh
Âm liếc nhìn người đàn ông: "Đương nhiên là để sau này chú Hình nhỏ còn có
thể sử dụng bình thường... kéo dài tuổi thọ của chú Hình nhỏ..."
"Ha...
Chú Hình nhỏ của em còn khỏe mạnh lắm!!"
Nói xong,
người đàn ông cúi người hôn lên vành tai người phụ nữ, nhẹ nhàng liếm cắn.
Thẩm Thanh
Âm quay đầu lại, chủ động hôn đáp lại lên trên đôi môi mỏng của người đàn ông:
"Chú Hình, bác sĩ nói không được vận động mạnh nữa, sẽ làm động đến vết
thương cũ, cố nhịn nửa tháng thôi... Ngoan... Nhanh thôi mà..."
"Ha..."
Hình Đống giật phăng thứ đồ trong tay người phụ nữ, hai người đồng thời ngã xuống
ghế sofa.
"Nói
thì dễ nghe, để ông ngày nào cũng chỉ được nhìn, không được ăn à?"
Thẩm Thanh
Âm ôm lấy người đàn ông, nũng nịu nói: "Không ăn được không phải chỉ có
chú Hình thôi đâu... Người ta cũng không ăn được chú Hình mà..."
Hình Đống
hôn mạnh vào người phụ nữ đang cười hả hê: "Đĩ nhỏ, kiếp trước ông đào mồ
mả tổ tiên nhà em à, kiếp này lại hành hạ ông đây như vậy?"
Thẩm Thanh
Âm giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Nếu sự thật ngược lại thì sao? Cũng có thể
là em đã đào mồ mả tổ tiên nhà chú Hình rồi... nên kiếp này mới làm người tình bé
nhỏ của chú..."
Hai người lại
dính chặt một chỗ, quấn quýt hồi lâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét