Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

87. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687



Chương 87: Lỗ nhỏ muốn chú Hình lớn...

 

 

Thẩm Thanh Âm ngồi trên đùi người đàn ông, sợ bị người bên ngoài phát hiện, hai má cô đỏ bừng vì căng thẳng. Cô hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh mà cứ như vậy nữa, sau này đừng hòng em đến tìm anh nữa..."

"Ha..."

Hình Đống đưa tay nhấn nút điều khiển từ xa bên cạnh, tấm rèm che trên kính mờ được hạ xuống.

Có tấm che, Thẩm Thanh Âm mới thở phào nhẹ nhõm, gạt tay người đàn ông đang làm loạn ra, chỉnh lại quần áo.

"Nhanh ăn đi, ăn xong em còn về..."

Bàn tay đang tác quái bị người phụ nữ gạt ra, Hình Đống cũng không tức giận. Anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon của cô gái nhỏ nói một cách từ tốn: "Tối nay em không đi được đâu..."

"Anh muốn làm gì..."

Hình Đống mạnh mẽ cắn một cái vào cổ người phụ nữ: "Làm em! Làm ở đây..."

"Anh..."

Thẩm Thanh Âm nhìn người đàn ông đang nghiêm túc nói mấy lời hạ lưu: "Cảnh sát Hình, đây là văn phòng! Bên ngoài còn có người!!"

Thấy cô tức giận không nhẹ, Hình Đống khẽ bật cười: "Ông đây còn không sợ, con đĩ nhỏ nhà em sợ cái gì?"

"Hóa ra con đĩ nhỏ của ông chỉ biết phát dâm trong nhà, ra ngoài thì không dâm nổi nữa à?"

Lời này nói ra khiến khuôn mặt Thẩm Thanh Âm càng đỏ hơn: "Anh im đi..."

Hình Đống nhìn dáng vẻ ngây thơ của con cáo nhỏ này, không nỡ trêu chọc cô nữa.

"Lát nữa bọn họ sẽ đi, tối nay chỉ có mình tôi ở đây..."

Hình Đống vừa nói vừa ác ý đẩy hông: "Cho nên, tối nay em có kêu to đến mấy cũng không ai nghe thấy đâu..."

"Đồ lưu manh!"

Thẩm Thanh Âm đỏ mặt khẽ mắng một tiếng, đẩy hộp cơm đến trước mặt người đàn ông: "Ăn nhanh đi, đồ ăn nguội em cũng kệ anh đó!"

Hình Đống buông người phụ nữ ra ăn cơm, lông mày nhíu lại: "Ai làm món này?"

Thẩm Thanh Âm: "Sao vậy? Không ngon à?"

Hình Đống lắc đầu: "Không có gì, vừa ăn là biết không phải em làm rồi."

Cơm Thẩm Thanh Âm nấu thiên về thanh đạm nhưng chú trọng dinh dưỡng cân bằng. Trước đây anh chưa bao giờ kén ăn, nhưng không biết từ khi nào lại bị người phụ nữ này nuôi thành thói quen kén chọn khó chiều.

"Nếu anh ăn không quen, ngày mai em tự làm... Không để họ làm nữa..."

Nghe đến đây, Hình Đống không khỏi khẽ cười, thật sự không biết Thẩm Thanh Âm còn có thể chiều chuộng khiến anh sinh bao nhiêu tật xấu nữa.

"Em mà cứ chiều ông như vậy nữa, sau này ông tật xấu đầy mình, xem em có chịu được không?"

Thẩm Thanh Âm nhướng mày: "Chú Hình, chú cũng quá tự tin rồi đó, bây giờ chẳng phải cả người chú đầy tật xấu chắc?"

"..." Hình Đống liếc nhìn Thẩm Thanh Âm: "Ông đây tật xấu đầy mình, em vẫn thích à!?"

"Thích chứ, thích chú Hình lớn chịch giỏi, sức bền tốt..."

"Ha..."

Hình Đống không dây dưa với cô quá lâu, dù sao bên ngoài vẫn còn đồng nghiệp chưa đi. Dù sao da mặt của đĩ dâm này rất mỏng, giờ không tiện dạy dỗ đĩ dâm này.

Ăn cơm xong, anh vùi đầu vào hồ sơ vụ án, không để ý đến Thẩm Thanh Âm.

Thẩm Thanh Âm ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ đối diện người đàn ông, nhìn dáng vẻ người đàn ông chuyên tâm làm việc, trong lòng cô khẽ rung động.

Người ta thường nói đàn ông tập trung làm việc là quyến rũ nhất. Khi Hình Đống làm việc, bộ dạng lưu manh, bất ần giữa lông mày anh đã hoàn toàn biến mất. Lúc này đây dáng vẻ chuyên chú và trầm ổn mới thật sự phù hợp với bộ cảnh phục trên người anh.

Bình thường người đàn ông vừa vô lại vừa lưu manh, thoạt nhìn anh chẳng giống cảnh sát chút nào.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Âm bỗng nổi hứng trêu anh. Nhân lúc người đàn ông không chú ý, cô lén lút cởi chiếc áo len bó sát ra, chỉ khoác mỗi chiếc áo cảnh phục của anh.

Thẩm Thanh Âm nhét chiếc áo len vào mép sofa, khép chiếc áo khoác cảnh phục của người đàn ông, đi đến bên cạnh anh, khẽ gọi: "Chú Hình..."

"Hửm?" Hình Đống từ tập hồ sơ ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

Thẩm Thanh Âm cắn cắn môi, ngồi lên đùi người đàn ông: "Người ta lạnh... muốn chú Hình ôm..."

"Sao tự nhiên lại lạnh?"

Hình Đống vặn nhiệt độ điều hòa lên mấy độ, kéo người vào lòng thêm một chút, rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Âm đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, nhét vào trong áo cảnh phục: "Chú Hình..."

Tay Hình Đống vừa đưa vào liền chạm phải một mảnh trơn tuột, bàn tay to lớn vuốt ve núm vú của người phụ nữ, mạnh mẽ xoa nắn một lúc: "Đĩ dâm nhỏ! Vừa nãy không phải còn sợ sao?!"

Thẩm Thanh Âm bám vào vai người đàn ông, nũng nịu nói: "Người ta bị dáng vẻ nghiêm túc làm việc của chú Hình làm mê hoặc rồi! Cho nên muốn quỳ dưới khố quần tây của chú Hình..."

"Đĩ dâm..."

Hình Đống dùng sức nhéo mạnh lên núm vú của người phụ nữ, kéo khóa áo cảnh phục, cúi người ngậm lấy núm vú anh đào trên cái vú mềm.

"Ưm..."

Thẩm Thanh Âm vòng tay ôm đầu người đàn ông, ưỡn ngực đưa vú mềm vào miệng anh. Vú mềm bị người đàn ông ngậm đến tê dại, cô khó chịu vặn vẹo người: "Chú Hình, bên kia cũng muốn mà..."

Nghe vậy, Hình Đống buông cái vú này ra, ngậm lấy núm vú đang cương cứng nóng hổi khác, liếm mút gặm cắn một hồi lâu: "Con đĩ nhỏ, còn chỗ nào ngứa nữa không?"

Vừa nói, vừa xoa nắn đôi núm vú bé bỏng dậy thì khá tốt của người phụ nữ, đôi gò bồng anh đào này dưới sự tưới tắm của anh suốt mấy tháng nay càng ngày càng lớn.

Thẩm Thanh Âm cắn lên tai người đàn ông, thấp giọng nói: "Chỗ nào cũng ngứa, bướm nhỏ càng ngứa hơn... muốn cây gậy bự của chú Hình..."

Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông trở nên thô nặng hơn vài phần.

Hình Đống ôm người phụ nữ nhìn thời gian, các đồng nghiệp bên ngoài hầu như sẽ rời đi vào đúng giờ.

Bây giờ cũng gần đến lúc rồi, nhưng người vẫn chưa đi, gậy thịt dưới thân bị con đĩ dâm kích thích đến mức vừa cương cứng vừa sưng đau.

Bàn tay to lớn của người đàn ông véo mạnh một phát lên cánh mông thịt của người phụ nữ, hung dữ nói: "Lát nữa ông đây chịch ác, em đừng có mà khóc!"

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.