Biên tập: Meo687
Chương 59: Nếu
không gặp em...
Khi Thẩm
Thanh Âm đến bệnh viện, trong phòng bệnh của Hình Đống chỉ còn lại một mình
Vương Lực.
Vương Lực đầu
cũng quấn băng, cả người tiều tụy không chịu nổi.
Thẩm Thanh
Âm nhìn người đàn ông mặt không còn chút máu trên giường bệnh, hỏi: "Bác
sĩ nói sao?"
Vương Lực lặp
lại lời dặn của bác sĩ vừa rồi, Thẩm Thanh Âm gật đầu, nói: "Anh cũng đi
nghỉ đi, ở đây tôi trông là được rồi..."
"Bác sĩ
nói vết thương của anh Đống hai tiếng phải thay thuốc một lần, một mình cô làm được
không?"
"Không
sao... Tôi có thể tìm y tá giúp đỡ..."
Vương Lực
nhìn Thẩm Thanh Âm một cách phức tạp, quay người ra khỏi cửa.
Vệ Thanh sắp
xếp cho Hình Đống một phòng bệnh riêng, còn những người khác trong đội thì chen
chúc nhau trong phòng bệnh thường.
Ra khỏi cửa,
anh đã thấy Vệ Thanh và Hàn Bân đứng cách đó không xa, khuôn mặt trầm tư nhìn vào
cánh cửa phòng bệnh của Hình Đống.
Im lặng một lúc,
Hàn Bân là người lên tiếng trước: "Cô ấy có vài phần nhan sắc, nhưng nói thật
tôi không nhìn ra có cái gì đặc biệt..."
Vệ Thanh ở một
bên lại nói: "Mặc kệ cô ấy thật lòng hay giả dối... ít nhất bây giờ người
ta đã đến rồi."
"Khi
tôi gọi điện cho Từ Mai, cô ấy nói đang ở quê, không thể tới liền được."
Ngày tuyết
rơi dày từ quê lên đây cũng phiền phức, đường núi lại khó đi, ước chừng từ bên
đó qua đây cũng mất chút thời gian.
Thay vì
trông cậy vào Từ Mai, thà trông cậy vào Thẩm Thanh Âm thì tốt hơn.
Hàn Bân nghe
xong, vẻ mặt khinh bỉ: "Xì... Cô ta đến thì làm được gì? Đứng khóc bên giường
anh Đống à?"
Trước mặt người
ngoài, Từ Mai vẫn luôn tỏ ra yếu đuối, tính cách lúc nào cũng rụt rè nhút nhát,
không gánh vác được trách nhiệm.
Kết hôn mấy
năm, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do một mình Hình Đống gánh vác. Thay vì nói
là hai người kết hôn, không bằng nói là tìm một người bạn cùng phòng.
Chẳng qua
Hình Đống phải nuôi người bạn cùng phòng này, và cả gia đình cô ta nữa.
Thẩm Thanh
Âm ở bệnh viện trông coi Hình Đống hai ngày, mỗi lần y tá đến thay thuốc, cô đều
có thể nhìn thấy những vết thương mới cũ đan xen trên người người đàn ông.
Cô y tá nhỏ
nhìn cô gái nhỏ lòng đầy thương xót, an ủi: "Bạn trai chị là quân nhân, trên
người anh ấy cũng có đủ loại vết thương lớn nhỏ. Đàn ông mà, họ quen rồi..."
Thẩm Thanh
Âm lau người Hình Đống, gượng cười: "Đôi khi em chỉ mong anh ấy là một người
bình thường..."
Cô y tá nhỏ
thở dài: "Nghĩ thoáng hơn đi... Ít nhất anh ấy may mắn, còn có em ở bên
chăm sóc..."
Nói xong, cô
y tá nhỏ thu dọn đồ đạc rồi đi.
Thẩm Thanh
Âm nhìn Hình Đống vẫn hôn mê bất tỉnh, cúi người hôn lên đôi lông mày đang nhíu
chặt của anh: "Nếu kiếp trước không gặp em, thì tốt biết mấy..."
Nếu không gặp
cô, anh đã có thể được sinh ra trong một gia đình tốt, có cha mẹ yêu thương, cưới
được người vợ mình yêu, trở thành một người cha nhân từ, sống những ngày tháng
bình dị nhất.
Nhưng trên đời
này không có nếu...
Phó Tước ôm
một bó hoa, gõ cửa: "Khụ khụ..."
Lúc này Thẩm
Thanh Âm mới giật mình, nhìn người đến: "Anh đến làm gì?"
"Nghe
nói anh ta bị thương không nhẹ, đến xem sao..." Nói rồi đặt hoa lên tủ đầu
giường: "Tôi đã liên hệ với vài bác sĩ khoa não ở nước ngoài..."
Người đàn
ông vừa dứt lời, Hình Đống vẫn đang hôn mê khẽ nhíu mày.
"Không
cần đâu, bác sĩ nói chắc hai ngày nữa anh ấy sẽ tỉnh lại..."
Thẩm Thanh
Âm bị Phó Tước thu hút sự chú ý, không để ý đến sự thay đổi nhỏ của người đàn
ông.
Lúc này, Phó
Tước ở đầu giường thấy vậy, ánh mắt sâu hơn mấy phần: "Người nhà anh ta vẫn
chưa đến à?"
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm cau mày, cô không thích người nhà họ Hình, càng không thích vợ Hình Đống.
"Anh ấy
có tôi là đủ rồi..."
Phó Tước lại
nhếch môi, ám chỉ: "Nhưng cô không thể chăm sóc anh ta cả đời được..."
Nói rồi, anh
ta dùng cằm chỉ vào bó hoa mình mang đến.
"Tôi đặc
biệt nhờ người mang quà từ nhà đến cho cô, là thứ cô 'mong muốn nhất'... Cảm động
không?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét