Biên tập: Meo687
Chương 108: Lấy
giấy đăng ký kết hôn trước đã...
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Bé yêu hôm nay rất ngoan..."
Đã hơn bốn
tháng rồi, thỉnh thoảng cô có thể cảm nhận được thai nhi trong bụng cử động. Ban
đêm nhóc càng hoạt bát hơn, thỉnh thoảng lại đạp hai cái để thể hiện sự tồn tại
của mình.
Hình Đống nhận
lấy chiếc sườn xám nhỏ màu hồng trên tay cô gái: "Lớn tháng rồi, em đừng tự
làm mình mệt, trước đây không phải nói đồ của con anh sẽ chuẩn bị sao..."
"Em chỉ
muốn làm thôi mà, con ra đời là vào mùa đông... Lúc đó cũng sắp Tết rồi, vừa
hay có thể mặc chiếc sườn xám nhỏ em chuẩn bị cho con! Một cục bông màu hồng
vui mắt biết bao..."
Hình Đống
nhìn đống vải vóc màu hồng nhạt bên tay cô, cũng thở dài: "Em chuẩn bị
toàn quần áo con gái, lỡ là con trai thì sao? Biết mẹ nó đối xử với nó như vậy?
Không phải sẽ làm loạn sao?"
"Dù sao
nó còn nhỏ... Mặc đồ con gái thì sao? Đáng yêu biết bao nhiêu..."
Chỉ cần nghĩ
đến đứa bé tương lai có khuôn mặt giống hệt Hình Đống, mặc chiếc váy hoa nhỏ nhắn
đáng yêu.
Thẩm Thanh
Âm không kìm được bật cười: "Cuộc đời không thể nhìn thấy chú Hình mặc
váy, nỗi nuối tiếc này chỉ có thể gửi gắm vào con trai anh mà thôi..."
"Ha..."
Hình Đống liếc nhìn Thẩm Thanh Âm cười như một chú cáo: "Em đúng là mẹ ruột..."
"Em
không phải mẹ ruột thì ai là mẹ ruột của con bé?"
Thẩm Thanh
Âm vừa nói vừa cọ xát vào lòng người đàn ông, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc
trên người anh, nhíu mày: "Hôm nay có chuyện gì vậy!? Trên người toàn mùi
thuốc lá..."
Hình Đống
véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái không trả lời, từ trong túi lấy ra một
chiếc hộp vuông nhỏ màu đỏ tinh xảo: "Anh chọn đó, em xem có thích không,
nếu không thích anh sẽ đi mua cái khác..."
Tiêu Vũ:
"..."
"Anh rể,
anh đang buôn sỉ à?"
Quả nhiên
không thể trông cậy vào lão đàn ông thẳng thắn như thép có thể tạp ra bầu không
khí lãng mạn.
Thẩm Thanh
Âm trừng mắt nhìn Tiêu Vũ, đưa tay trái về phía người đàn ông: "Em tin vào
mắt nhìn của chú Hình... Mắt nhìn kém quá thì làm sao có thể tìm được em chứ..."
Tiêu Vũ:
"Ủa......"
Nghe vậy,
Hình Đống cười khẽ: "Đúng... Chị em nói đúng. Gặp được em, đã dùng hết
phúc khí mấy đời của ông rồi."
Thẩm Thanh
Âm: "Không phải đâu!"
Hình Đống cười
mở chiếc hộp nhỏ màu đỏ, đeo chiếc nhẫn đá sapphire xanh vào ngón áp út của Thẩm
Thanh Âm: "Trước đây không phải nói thích nhẫn đá quý sao, nên anh đã đặt
làm chiếc này... Nếu không thích, ngày mai anh lại đi..."
Anh chưa nói
xong, Thẩm Thanh Âm đã hôn lên môi anh, thì thầm: "Chỉ cần là do chú Hình
tặng, em đều thích..."
Dù sao chiếc
dây chuyền trên cổ cô, đến bây giờ vẫn chưa tháo xuống...
"Em
đúng là không kén chọn, hai ngày nữa đưa em đi khám thai thì đặt làm một cặp nhẫn
cưới nữa nhé?"
Thẩm Thanh
Âm giơ chiếc nhẫn trên tay lên: "Vậy đây là gì?"
Hình Đống liếc
nhìn cô gái nhỏ: "Cầu hôn đó..."
Nghe vậy,
khóe miệng Tiêu Vũ lại giật giật: "Nếu sau này Tần Nghị cầu hôn như anh, bà
đây dù chết cũng không gả cho anh ta..."
Hình Đống:
"..."
Thẩm Thanh
Âm liếc nhìn Tiêu Vũ: "Em còn bốn năm năm nữa, cứ từ từ mà đợi đi..."
"Chậc...
Bốn năm năm nữa, em cũng sẽ không kết hôn đâu... Cho lão già đó tức chết!"
Còn lão đàn
ông đang có mặt ở đây, mắt phải Hình Đống giật giật, thấp giọng nói: "Sau
này nếu là con gái, phải để mắt tới, bảo nó tránh xa dì nó ra..."
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Tối hôm đó,
lão đàn ông Hình Đống sau khi cầu hôn, hoàn toàn bước vào con đường bức hôn.
Trên giường,
Thẩm Thanh Âm đang đếm số lần thai máy của đứa bé trong bụng, thì Hình Đống trần
như nhộng trèo lên giường ôm lấy lấy cô.
"Ông
đây đã cầu hôn rồi... Em định khi nào thì cưới anh đây!?"
Người đàn
ông vừa nói, hai tay không đứng đắn xoa nắn đôi vú căng tràn của cô gái nhỏ.
Thẩm Thanh
Âm đặt tay lên bụng, lườm nguýt người đàn ông: "Không lấy chồng..."
"Là sao?
Con cũng có rồi, nhẫn em cũng nhận rồi, bây giờ lại muốn đổi ý à?"
Nghĩ đến lời
của Thang Chu, cảm xúc của Thẩm Thanh Âm nhất thời trùng xuống, cô im lặng một
lúc: "Đợi... đợi đứa bé ra đời rồi nói..."
Cô đương
nhiên muốn cưới anh, nhưng tiền đề là cô vẫn còn sống...
Hình Đống
nghe vậy, lập tức không vui: "Ha... Thẩm Thanh Âm, chẳng lẽ em còn muốn đợi
xem đứa bé ra đời là trai hay gái rồi mới cân nhắc có cho ông đây danh phận hay
không!?"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Chú
Hình... Chú bây giờ còn chưa ly hôn..."
Chữ 'hôn'
còn chưa kịp nói ra, đã thấy người đàn ông từ bên cạnh Thẩm Thanh Âm rút ra một
tờ giấy ly hôn, đưa ra trước mắt cô.
Hình Đống
nghiến răng, hằn học nói: "Lúc ông đây đi tắm đã đặt cái này trên đầu giường
em rồi, chẳng lẽ em còn chưa thèm nhìn nó lấy một cái hả?"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Sự chú ý của
cô vẫn luôn tập trung ở trên bụng, thật sự không nhìn thấy tờ giấy ly hôn mà
Hình Đống cố tình đặt ngay dưới mắt.
Nghĩ đến
đây, Thẩm Thanh Âm quay đầu nhìn người đàn ông đang tức giận không thôi:
"Chú Hình... Chú vừa mới bước ra khỏi nấm mồ hôn nhân, đã vội vàng muốn
quay lại rồi sao!?"
Hình Đống phồng
má, úp mặt lên đôi gò vú của cô cắn một cái: "Ông đây thích!"
Thẩm Thanh
Âm vẻ mặt bất lực, đành lên tiếng khuyên nhủ: "Nhưng em muốn đợi sinh con
xong rồi mới kết hôn mà... Ai mà không muốn ngày cưới được làm cô dâu xinh đẹp
nhất chứ? Nhưng bây giờ em đang mang thai chẳng đẹp chút nào... Hơn nữa anh muốn
mọi người đều biết em là tiểu tam, anh ngoại tình trong hôn nhân. Hai người chúng
ta lén lút ăn nằm với nhau, chưa kể còn mang thai thượng vị hay sao?"
"Sau
này con lớn lên, làm sao đối mặt với họ hàng bạn bè của anh?"
Nghe vậy,
Hình Đống cứng người lại: "Anh..."
"Em biết
anh không muốn em bị người ta nói là sinh con ngoài giá thú, cũng không muốn
con mang tiếng là con riêng không hay ho, nhưng Hình Đống... Em không quan tâm
ánh mắt của người khác, nhưng anh thì không được, em không muốn làm khó
anh..."
Không biết
bé con trong bụng có nghe thấy hay không, sau khi Thẩm Thanh Âm nói xong, đứa
bé liền đạp đạp vào Thẩm Thanh Âm.
"Anh
xem... Cục cưng cũng đồng ý với em nói đó..."
Hình Đống
đưa tay đặt lên bụng tròn của cô gái, đứa bé trong bụng cũng đạp một cái tương
tự.
"..."
"Gần
đây con bé cứ làm em khó chịu như vậy sao?"
Thẩm Thanh
Âm: "Bác sĩ nói đây là thai máy bình thường, trẻ con đứa nào mà chẳng hiếu
động chứ..."
Hình Đống nhẹ
nhàng vuốt ve bụng dưới, im lặng một lúc lâu, rồi thấp giọng nói: "Đám cưới
có thể đợi sinh xong rồi tổ chức, nhưng chúng ta đi đăng ký kết hôn trước có được
không?"
Thẩm Thanh
Âm nhìn người đàn ông thiếu cảm giác an toàn, biết rằng nếu không cho anh một lời
hứa chắc chắn, chỉ sợ những ngày sau sẽ càng khó chịu hơn.
"Được...
Đăng ký kết hôn trước."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét