Biên tập: Meo687
Chương 107:
Đứa bé này cô không thể sinh ra được...
Chiều cùng
ngày, trước khi cục dân chính tan làm, hai người đã hoàn tất thủ tục tại cục
dân chính.
Từ Mai cầm
giấy ly hôn, không kìm được nước mắt: "Anh Đống..."
"Căn
nhà ở nội thành tôi để lại cho cô rồi, chìa khóa cô cầm đi... Đồ đạc bên trong
vứt hết đi, tôi cũng không dùng đến."
Hình Đống
không để ý đến dáng vẻ nước mắt đầm đìa của Từ Mai. Có lẽ trước đây anh vẫn còn
có chút thương hại và đồng cảm với Từ Mai. Thế nhưng khoảng thời gian gần đây
sau khi tìm hiểu, những gì anh biết được khiến anh thật sự không thể nhìn thẳng
vào người phụ nữ trước mặt này.
"Anh...
anh ghét em đến vậy sao?" Từ Mai nhìn Hình Đống, thấp giọng nói:
"Cũng đúng, anh chưa bao giờ thích em... Em không xinh đẹp bằng những người
phụ nữ ở thành phố lớn, cũng không bằng họ... Em..."
Hình Đống:
"Năm năm vợ chồng, những gì có thể làm tôi đều đã làm rồi... Tôi còn có việc,
đi trước đây..."
Từ Mai nhìn
bóng lưng người đàn ông rời đi, tờ giấy ly hôn trong tay vô thức biến dạng.
------------
Trong căn biệt
thự Bán Sơn, Thẩm Thanh Âm rảnh rỗi tự mình làm hai chiếc sườn xám nhỏ màu hồng.
Tiêu Vũ liếc
mắt nhìn: "Sao chị biết chắc chắn là con gái?"
Thẩm Thanh
Âm đang thêu hoa mai trên sườn xám: "Tôi chỉ thích công chúa nhỏ
thôi..."
"Chậc...
Nếu là cháu trai, em sẽ nói với nó rằng, từ đầu mẹ nó đã hoàn toàn không mong đợi
nó..."
Thẩm Thanh
Âm: "..."
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm xoa xoa bụng dưới: "Chủ yếu chị lo nếu là bé trai, lỡ một ngày
nào đó chị không còn nữa, sợ Hình Đống sẽ không quan tâm nó..."
Từ trước đến
nay gia đình họ Hình đều nuôi thả con trai, cô thật sự sợ rằng nếu một ngày nào
đó cô không còn nữa, Hình Đống cũng sẽ mặc kệ con trai...
Nhưng nếu là
con gái thì có lẽ sẽ khác... Dù sao sự bao dung của Hình Đống đối với Hình Lị
còn mạnh hơn nhiều so với đứa em trai đó.
Nghe vậy,
Tiêu Vũ khẽ thở dài: "Con đường là do chị tự chọn, thật ra muốn đổi ý cũng
không phải là không được..."
Nói rồi, cô ấy
nhìn thật sâu vào người phụ nữ: "Chị thật sự không hối hận à?"
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Không hối hận, có được một kiếp bên nhau là đủ rồi. Chỉ là chị
tham lam, chị biết không thể ở bên anh ấy mãi mãi... Nhưng chị càng không muốn
trơ mắt nhìn kiếp sau anh ấy yêu người phụ nữ khác..."
Vì vậy thà
dùng kiếp này, đổi cho anh vĩnh viễn bình an thuận lợi... khỏe mạnh trường thọ...
Ở nơi cô ấy
không biết, lấy vợ sinh con... bình an một đời.
Có lẽ là do
cảm xúc trong thời kỳ mang thai thay đổi thất thường, Thẩm Thanh Âm nghĩ đến
đây dần dần đỏ mắt, trước đây cô còn có thể tự lừa dối mình...
Ít nhất anh ấy
có thể sống tốt, cô cũng không còn gì phải tiếc nuối, nhưng bây giờ kể từ khi
có con, mọi thứ đã thay đổi...
Tiêu Vũ nhìn
người phụ nữ đa sầu đa cảm, lại thở dài: "Phụ nữ mang thai, phụ nữ đã động
lòng... đều như chị..."
Lời còn chưa
nói xong, điện thoại của Thẩm Thanh Âm reo lên.
Cứ tưởng là
điện thoại của Hình Đống, nhưng không ngờ lại là Thang Chu đã lâu không có động
tĩnh.
Thẩm Thanh
Âm chần chừ một lát, vẫn bắt máy.
"Cô
không thể sinh đứa bé này ra được..." Lời người đàn ông còn chưa nói xong,
sắc mặt Thẩm Thanh Âm đã chùng xuống.
"Chuyện
này không liên quan gì đến anh."
Nghe thấy lời
cô nói, Thang Chu ung dung nói: "Giao dịch giữa hệ thống chính và cô chưa
có hiệu lực, bây giờ cô vẫn là người của cục quản lý thời không... Vì vậy... nếu
cô cố chấp muốn sinh đứa bé ra, kết quả cuối cùng là cô và đứa bé chỉ có một
người có thể sống...”
"Vậy
nên, cô thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
Thẩm Thanh
Âm giật mình, cây kim thêu đâm thẳng vào ngón tay, máu tươi đỏ thắm nhỏ xuống
chiếc sườn xám nhỏ, in thành một đóa hoa mai đỏ rực.
Nếu như vậy,
hành động của Phó Tước lúc trước đã có lý do...
"Tôi
không hối hận..."
Đầu dây bên
kia im lặng rất lâu, rồi thấp giọng nói: "Cô thật sự nghĩ Hình Đống xứng
đáng sao? Tôi có vài thứ trong tay, cô xem đi... Xem xong rồi, hãy quyết định..."
"Không
cần."
Thẩm Thanh
Âm không đợi người đàn ông nói hết đã thẳng thừng từ chối: "Bất kể có chuyện
gì xảy ra, tôi đều tin anh ấy."
Câu nói này
của cô gái, như một cái tát vang dội giáng mạnh vào mặt người đàn ông.
'Mộ Húc, tôi
không tin anh.'
Không hiểu
sao, câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu.
Rất lâu sau,
mới nghe người đàn ông tiếp tục nói: "Vậy nếu, tôi đi tìm Hình Đống... Cô
nghĩ anh ta sẽ chọn thế nào?"
Thẩm Thanh
Âm siết chặt lồng ngực, nhớ lại lời người đàn ông nói trước đây: Anh bớt trêu
chọc anh ấy đi!"
"Ha...
Thẩm Thanh Âm, thừa nhận đi, mặc kệ là trước đây hay bây giờ, người cô yêu cũng
chỉ là anh ta..."
Nói đến đây,
giọng người đàn ông tràn đầy hận thù: "Năm đó khi em ở trên giường của tôi
bị tôi chịch, trong lòng cũng nghĩ đến anh ta đúng không!? Em hận tôi vì tiền đồ
mà từ bỏ em, vậy còn em thì sao!? Trong lòng em đã khi nào có tôi chưa!?"
"Mộ
Húc, đủ rồi..." Thẩm Thanh Âm nắm chặt chiếc sườn xám nhỏ trên tay, trầm
giọng nói: "Tôi thừa nhận tôi yêu anh ấy... Anh hài lòng chưa?"
"..."
"Tôi
không hận anh, anh cũng không cần hận tôi, chuyện giữa chúng ta đều là giải quyết
sòng phẳng từ lâu rồi. Tôi cầu xin anh... buông tha cho anh ấy, cũng buông tha
cho chính anh... Tôi không yêu anh, anh cũng không yêu tôi, giữa chúng ta chẳng
qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau, tính toán lẫn nhau..."
"Lợi dụng?
Tính toán!? Trong lòng em, tôi tệ hại đến vậy sao?"
Thẩm Thanh
Âm hít một hơi thật sâu: "Thừa nhận đi, bất kể anh là Mộ Húc hay Thang
Chu... Đối với tôi mà nói, anh chỉ không cam tâm vì không có được, không phải
là tình yêu!"
Nói xong, Thẩm
Thanh Âm dứt khoát cúp điện thoại.
Tiêu Vũ nghe
cuộc đối thoại của hai người, kinh hãi: "Anh ta... rốt cuộc là thân phận
gì? Tại sao lại biết nhiều như vậy?"
Thẩm Thanh
Âm nhớ lại lời Phó Tước rồi nhíu mày: "Anh ta là ai không quan trọng, quan
trọng là em và Sơn Nhi gần đây giúp tôi để mắt đến Hình Đống, tôi sợ anh ấy xảy
ra chuyện..."
Cô không sợ
Thang Chu làm gì mình, chỉ sợ Thang Chu sẽ đổ hết toàn bộ ân oán giữa họ lên đầu
Hình Đống.
"Chị
nói xem... lần nào chị cũng chọc phải mấy vị tổ tông cố chấp như vậy... Vẫn là em
tốt..."
Thẩm Thanh
Âm xoa hàng lông mày giữa trán: "Anh ta gọi điện cho chị, chỉ là muốn khiến
chị mất bình tĩnh..."
Cô đã nói rồi
mà, bảo sao lúc trước Phó Tước lại tốt bụng gửi ‘cơn mưa đúng lúc’ đến như vậy,
hóa ra là muốn cô nhanh chóng chết đi.
Nghĩ đến
đây, Thẩm Thanh Âm mới nhận ra chỗ bất thường: "Chỉ có mười năm, Phó Tước
đã không thể chờ đợi được sao?"
Tiêu Vũ cũng
đồng thời nhận ra điều không ổn: "Quả thực Phó Tước có lý do muốn chị chết...
Nhưng làm như vậy... có hơi nóng vội..."
Hình Đống vừa
vào cửa, anh đã nhận ra không khí giữa hai người không đúng.
Chỉ thấy Thẩm
Thanh Âm mắt đỏ hoe, như vừa khóc xong.
Hình Đống
nhíu mày, thấp giọng nói: "Đứa bé làm em khó chịu à?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét