Biên tập: Meo687
Chương 92: Được
tưới tắm tốt quá...
Hình Đống thấy
cô gái nhỏ thực sự sợ hãi, "Được rồi... em nằm trên sofa ngủ chút đi, lát
nữa ông làm xong việc sẽ đưa em về nhà."
"Ưm...
được thôi..." Thẩm Thanh Âm xoa xoa đôi chân mềm nhũn, chỉ cần người đàn
ông không quấy rầy cô nữa, làm gì cũng được.
Hình Đống sắp
xếp chỗ cho người phụ nữ xong, dọn dẹp lại đống hỗn độn cả hai đã gây ra trước
đó. Trong lúc bận rộn, anh ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trên ghế
sofa, chỉ cảm thấy những tập hồ sơ trên tay dường như cũng không còn nặng nề đến
vậy.
Thời gian từng
phút từng giây trôi qua, trước khi người khác đến thay ca, Hình Đống đã mặc quần
áo cho Thẩm Thanh Âm xong xuôi.
Chỉ là mùi
hương nồng nàn mà cuộc yêu suốt đêm để lại vẫn còn vương vấn trong không khí, mãi
không tan đi.
Vương Lực đến
sớm, nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong vòng tay Hình Đống, anh lắc đầu:
"Anh Đống... anh đúng là... càng ngày càng không thể rời xa cô Thẩm được rồi...
Tôi thấy anh hay là sắp xếp cho cô Thẩm một công việc văn thư trong đội mình
đi..."
Để đỡ phải
cách ba bữa nửa tháng lại gặp một lần, hành hạ người ta đến thảm.
Hình Đống
không lên tiếng, ôm cô vào xe. Đề nghị vừa rồi của Vương Lực cũng không phải là
không thể, dù sao thì cục cảnh sát thành phố này sắp đổi chủ rồi... Lúc đó ai
làm chủ vẫn chưa nói chắc được.
-----------------
Khi Hình Đống
trực đêm mấy ngày liên tục, Thẩm Thanh Âm đều bị người đàn ông kéo đến bầu bạn.
Còn việc bầu bạn thế nào thì chỉ có hai người họ mới biết rõ, cho đến khi mọi
người trong đội nghỉ phép trở về đơn vị.
Lúc này cuộc
sống của Thẩm Thanh Âm mới dễ thở hơn, bằng không mỗi tối bị Hình Đống giày vò
trong văn phòng, cho dù cô có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Hứa Thiến hiếm
khi thấy ban ngày Thẩm Thanh Âm ở nhà, cô nàng đảo mắt quan sát cả người cô:
"Chậc chậc... Âm Tử, mấy ngày nay được đội trưởng Hình tưới tắm tốt ghê
chưa... Nhìn xem cái khuôn mặt nhỏ này xem, da dẻ mịn màng dữ ta!"
"..."
Thẩm Thanh Âm xoa xoa mặt, rõ ràng đã thức mấy đêm liền, da dẻ thô ráp đi nhiều
rồi.
Ở một bên,
Tiêu Vũ hếch cằm chỉ vào bếp: "Bao giờ anh ta đi?"
'Anh ta' tự
nhiên không phải chỉ Tần Nghị, kỳ nghỉ của Tần Nghị đã bị kéo dài đến mức chẳng
ai biết đến bao giờ mới hết, dù sao thì người vẫn mãi bám riết ở đây, không chịu
đi.
'Anh ta'
trong miệng Tiêu Vũ đương nhiên là chỉ Thang Chu. Vốn dĩ cô nàng đã có chút
nghi ngờ vì sự xuất hiện của Thang Chu. Bây giờ Tết đã qua rồi nhưng người đàn
ông vẫn cứ bám lì ở đây mãi không chịu đi, xảy ra chuyện gì rồi?
Mà sở dĩ mỗi
lần trực đêm, Hình Đống đều kéo Thẩm Thanh Âm đi cùng, đương nhiên cũng vì lý
do này.
Thẩm Thanh
Âm suy nghĩ một chút: "Hai ngày nữa xe buýt thành phố thông rồi... chắc là
sẽ đi thôi..."
Trường học ở
đây khoảng chừng mười lăm sẽ khai giảng, Thang Chu cũng không thể ở lại thành
phố này quá lâu. Dù sao anh ta cũng là giáo viên, còn một số công việc ban đầu
phải chuẩn bị.
Nghĩ đến
đây, trong lòng Thẩm Thanh Âm khẽ thở dài. Cô cứ nghĩ Thang Chu cũng giống Hình
Đống đều mất trí nhớ, nhưng sau những ngày sống chung này... cô lại có chút
không chắc chắn. Rốt cuộc là nhân quả kiếp trước tác động khiến anh ta có cảm
giác thù địch tự nhiên với Hình Đống, hay là Thang Chu anh ta...
...Hoàn toàn
nhớ rõ Hình Đống là ai... nhớ cô là ai.
Tiêu Vũ thấy
vậy, không nhịn được hỏi: "Có cần em thử xem sao không?"
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Không cần..."
Cô liếc mắt
là có thể nhìn ra kiếp sau của anh ta, mặc kệ kết quả thử nghiệm ra sao thì có
thể thay đổi được điều gì đâu? Đối với Hình Đống, cô hay Thang Chu đều là hai
người hoàn toàn mới, ân oán kiếp trước giữa ba người cần gì phải mang sang kiếp
này.
Hơn nữa, cho
dù Thang Chu có ký ức, khi cô 'trả' lại con thỏ giấy đó cho anh ta, cô nghĩ rằng
cô đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.
Anh ta nợ
cô, cô đã đòi lại rồi. Còn khoản nợ cô đã thiếu, bao nhiêu năm nay cô cũng đã
chuộc tội xong rồi. Giữa hai người đã không còn nợ nần gì nữa, tự mình sống cho
tốt đi!
Tiêu Vũ im lặng
một lúc: "Chị có thể đối xử với anh ta hòa nhã như vậy, xem ra đã quyết
không thay đổi ý định rồi..."
"Ừm, sẽ
không..." Thẩm Thanh Âm nhìn màn tuyết rơi ngoài trời, đột nhiên nói với mọi
người: "Sắp đến lễ Valentine rồi, nghe nói khóa đồng tâm ở chùa Lan Sơn
Lâm Giang rất linh nghiệm, mọi người có muốn đi cầu một cái không?"
"..."
Tiêu Vũ cuộn chặt áo, mặt mày tràn đầy dáng vẻ từ chối: "Mọi người muốn đi
thì tự mà đi đi, em là người vô thần, cầu người còn không bằng tự cầu mình..."
Trái lại, Hứa
Thiến có chút hứng thú, nhưng nhìn những cặp đôi trong nhà này, cô nàng nói:
"Mấy người... cứ khoét dao vào trái tim của chó độc thân bọn tui, lương
tâm mấy người không đau hả!?"
Thẩm Thanh
Âm liếc nhìn Thang Chu ở đằng xa: "Quẻ duyên ở chùa Lan Sơn cũng không tệ,
đi cầu một quẻ thử xem sao... biết đâu lại gặp may mắn..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét