Biên tập: Meo687
Chương 68: Dám chơi trò trói buộc với ông đây sao?
Thẩm Thanh
Âm nghe vậy, không khỏi nghĩ đến camera giám sát mà Hình Đống đã lắp trong
phòng: "Câu này tốt nhất cô đừng nói trước mặt đội trưởng Hình của các em...
Anh ấy không phải là người ghi thù không phải vừa đâu..."
Hứa Thiến,
"..."
Vừa dứt lời,
giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã truyền đến từ cửa trước: "Chuyện
gì mà phải nói sau lưng tôi?"
Hứa Thiến:
"Khen đội trưởng Hình đấy... Bây giờ cả cục ai mà chẳng biết tiếng thơm
'phong lưu một đêm' ở bệnh viện của đội trưởng Hình đâu..."
Hình Đống liếc
nhìn Hứa Thiến, Thẩm Thanh Âm thì trừng mắt dữ dội nhìn người đàn ông, tiến lên
nhận lấy áo khoác anh vừa cởi ra.
Trông thấy
Tiêu Vũ vẻ mặt miễn cưỡng đi theo sau người đàn ông, cô không khỏi hỏi: "Có
chuyện gì vậy?"
Tiêu Vũ nghe
vậy, bực bội liếc nhìn Hình Đống: "Hỏi chồng chị đi!"
Thẩm Thanh
Âm nhìn Hình Đống: "Anh lại làm gì nữa rồi?"
Hình Đống liếc
nhìn Tiêu Vũ, không quan tâm còn có người ngoài ở đó, ôm chặt Thẩm Thanh Âm hôn
mạnh một cái: "Lát nữa rồi nói với em..."
"Chậc
chậc... Đội trưởng Hình, ở đây còn có trẻ con đó, tiết chế lại đi... Hai người
đừng làm hư bọn trẻ."
Thẩm Thanh
Âm: "Đi rửa tay, ăn cơm."
Tiêu Vũ:
"An Cận Sơn đâu rồi? Sáng không phải vẫn ở đây sao, lại chạy mất rồi?"
Nghe vậy,
Hình Đống nhướng mày: "Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm."
Thẩm Thanh
Âm, "..."
"Nó
không thích trường học, đừng làm khó nó nữa..."
Dù sao hai
người họ cũng không ở thế giới này được bao lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể rời
đi.
Hình Đống lại
không nghĩ vậy: "Em quá nuông chiều bọn họ rồi..."
Thẩm Thanh
Âm, "..."
Vệ Thanh đỗ
xe xong, chậm rãi đến: "Cô Thẩm, đã lâu không gặp..."
Thẩm Thanh
Âm thấy Vệ Thanh, hơi sững sờ, liền nghe người đàn ông tiếp tục nói: "Vệ
Thanh, đồng đội của anh Đống, chúng tôi thường nghe anh Đống nhắc đến
cô..."
"..."
Thẩm Thanh Âm khách sáo gật đầu: "Chào anh."
Tiêu Vũ đứng
một bên thấy vậy, cười hả hê nhìn Hình Đống: "Có người tính toán đâu ra đấy
sắp 'lật xe' rồi kìa..."
Hứa Thiến
không hiểu gì nhìn mấy người: "Sao vậy?"
Tiêu Vũ huýt
sáo: "Cứ chờ xem đi..."
Hình Đống vừa
xuất viện, vì suy nghĩ cho anh, chế độ ăn uống đều tập trung vào thanh đạm bổ
dưỡng.
Vệ Thanh
nhìn bàn đầy thức ăn này, thiện cảm với Thẩm Thanh Âm tăng lên vài phần.
Sau bữa ăn,
Hình Đống và Vệ Thanh cùng đi vào thư phòng.
Vừa vào cửa,
Vệ Thanh đã châm một điếu thuốc, nhìn Hình Đống nói đầy ẩn ý: "Anh Đống,
anh hơi vội vàng rồi..."
Hình Đống
nghe vậy, cũng châm một điếu thuốc cầm trong tay: "Cô ấy sớm muộn gì cũng
phải quen thôi..."
Không chỉ là
quen, mà còn phải coi là chuyện bình thường...
Hôn nhân và
con cái anh không thể cho được, nhưng những gì Phó Tước có thể cho, anh cũng có
thể...
Những gì Phó
Tước không thể cho, anh cũng có thể cho.
Vệ Thanh
không nói gì về chuyện này, công việc nhiều nên cũng không ở biệt viện quá lâu đã
rời đi.
Trước khi đi
nhìn Tiêu Vũ và Hứa Thiến đang đùa giỡn điên cuồng, gân xanh trên trán anh giật
giật.
Vỗ vai Hình
Đống, rồi nói: "Anh Đống, làm anh rể không dễ đâu..."
Hình Đống,
"..."
Thẩm Thanh
Âm vừa mới sắp xếp cho hai người xong xuôi, đã bị Hình Đống ôm lên rồi đè xuống
dưới thân.
"Anh
làm gì..."
Hình Đống vừa
cởi quần áo người phụ nữ, vừa hôn cô: "Làm em!"
Thẩm Thanh
Âm liếc nhìn Tiêu Vũ và Hứa Thiến đang ngủ cách đó không xa, khẽ kêu lên:
"Ở đây sao? Anh điên rồi sao?!"
"Ông
đây nằm viện lâu như vậy, em nói không đến thì không đến, thằng nhỏ của ông sớm
đã điên rồi!"
Hình Đống vừa
nói, vừa ưỡn thằng nhỏ đang cương cứng của mình: "Cảm nhận được không? Lúc
trước ông cầu xin thế nào, em cũng không đến bệnh viện, bây giờ rơi vào tay ông
rồi còn muốn chạy sao?"
"Anh...
ưm... đừng... đừng ở đây..."
Cơ thể Thẩm
Thanh Âm bị người đàn ông trêu chọc như vậy, lập tức mềm nhũn đi vài phần,
nhưng nhìn thấy hai người đang ngủ bên cạnh, cô xấu hổ không chịu nổi.
"Ha...
Bây giờ mới biết sợ à?"
Hình Đống bế
người phụ nữ lên, nhanh chóng lên lầu: "Nhân lúc ông đây bị thương, dám
chơi trò buộc chặt với ông à?"
Thẩm Thanh
Âm nghe lời này, cơ thể không khỏi run rẩy: "Anh... anh... anh muốn làm
gì?"
Hình Đống lạnh
lùng cười một tiếng: "Đương nhiên là 'lấy oán báo oán'...".
Nói rồi, anh
rút thắt lưng ra, trói hai tay người phụ nữ vào đầu giường.
Thẩm Thanh
Âm giãy dụa mấy cái cũng không thoát ra được, nhìn người đàn ông khóc không ra
nước mắt: "Chú Hình... vết thương của anh chưa lành... không thích hợp vận
động mạnh..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét