Biên tập: Meo687
Chương 56:
Tôi sẽ không ly hôn...
Vương Lực ho
khan hai tiếng, hỏi: "Anh Đống, sao điện thoại anh gọi mãi không được vậy?"
Hình Đống
nhìn màn hình điện thoại đã tắt: "Hết pin rồi."
Nói rồi, anh
mới để ý đến cái thùng rác bên cạnh hộc tủ đặt bản giám định ADN.
Hình Đống liếc
nhìn Thẩm Thanh Âm, cúi người xuống nhặt thứ trong thùng rác lên: "Sao lại
vứt nó?"
Thẩm Thanh
Âm nhìn chậu cây thuỷ sinh Brazil trong tay người đàn ông, vẻ mặt không tự
nhiên lảng tránh: "Không có gì... chỉ là thấy nó không đẹp thôi..."
"Ha..."
Hình Đống nhặt đồ lên, ôm vào lòng: "Đầu óc bớt nghĩ linh tinh đi, tôi đi
trước đây... Hai hôm nữa tôi sẽ đến biệt viện."
Thẩm Thanh
Âm gật đầu: "Ừm."
Ánh mắt
Vương Lực đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng không nói gì đi theo Hình Đống.
An Cận Sơn vẫn
luôn rúc người ở bên ngoài, thấy người đàn ông đi rồi mới dám vòng lại:
"Này... Thẩm Thanh Âm, chị làm sao vậy? Chỉ hai ba câu, chị đã bị anh ta dỗ
ngọt rồi à?"
Bên kia
Vương Lực cũng có cùng thắc mắc: "Anh Đống, anh sẽ không phải là... thật sự..."
Chưa nói hết
câu, Hình Đống đã ngắt lời người đàn ông: "Không."
"...
" Khóe miệng Vương Lực giật giật: "Em còn chưa nói gì mà?"
Bước chân
Hình Đống khựng lại, trầm giọng nói: "Tôi sẽ không ly hôn."
"Chuyện
này..."
Nhất thời,
Vương Lực cũng không biết nên nói gì, chỉ nói: "Vậy cô Thẩm có chịu bằng
lòng... tiếp tục như thế không?"
Một người phụ
nữ trẻ đẹp lại tình nguyện không danh không phận đi cùng một người đàn ông lớn
hơn mình gần một con giáp sao?
Đương nhiên
lời này, Vương Lực chỉ giữ trong lòng không dám nói ra.
Nhưng Hình Đống
là ai, đương nhiên đoán được lời người đàn ông chưa nói hết. Đôi mắt kiếm tối sầm:
"Ban đầu là cô ấy tự mình quyến rũ ông đây, không vui cũng phải vui cho
ông."
Phó Tước
không nỡ mạnh tay với cô, không có nghĩa là anh sẽ không.
Vương Lực thở
dài trong lòng: "Anh Đống à... Cô gái này không giống lính mới, anh làm thế
này..."
Hình Đống:
"Tôi có tính toán riêng."
"...
" Vương Lực: "Hy vọng là vậy."
**
Bên kia An Cận
Sơn vẫn không chịu từ bỏ, chỉ còn một bước nữa là có thể lừa được Thẩm Thanh Âm
đi rồi, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện Hình Đống chen ngang.
"Chị cần
gì phải khổ như vậy hả!? Tất cả công đức của chị đều dành cho anh ta, bây giờ mặc
dù cuộc sống của anh ta hơi khó khăn một chút, nhưng sau này anh ta sẽ tốt hơn
thôi... Ít nhất có thể an hưởng tuổi già..."
"Chị thật
sự không cần thiết phải tự mình dấn thân vào đó đâu..."
Trong tiệm
hoa từ khi Hình Đống đi rồi, Thẩm Thanh Âm buộc phải nghe An Cận Sơn cằn nhằn lải
nhãi liên tục, mãi cho đến khi Lưu Dĩnh trở về, An Cận Sơn vẫn định tiếp tục
khuyên nhủ.
Chỉ thấy Thẩm
Thanh Âm lạnh lùng liếc nhìn An Cận Sơn: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ chạy trốn
ngay trong đêm..."
Với sự hiểu
biết của cô về Hình Đống, anh tuyệt đối là một người nói được làm được. Anh đã
nói sẽ gửi An Cận Sơn đến trường thì sẽ không để An Cận Sơn tự tiện lảng vảng
bên ngoài.
An Cận Sơn
đang kích động lên sóng": "Mẹ!! Ông đây đắc tội với anh ta rồi
à!?"
Thẩm Thanh
Âm lắc đầu: "Vậy nên... bây giờ cậu còn không chạy đi, còn nghĩ ngợi gì nữa?"
"!!!"
An Cận Sơn hằn học trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Âm: "Hai vợ chồng mấy người
cũng quá đáng lắm rồi đó!"
Lời còn chưa
nói xong, An Cận Sơn đã biến mất.
Tốc độ nhanh
đến nỗi Lưu Dĩnh ngây người, ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Âm: "Chị Âm Âm... Em
trai chị... sao nó không thích đi học vậy?"
Thẩm Thanh
Âm khẽ thở dài: "Có lẽ vì những đứa trẻ IQ không được tốt, ở trường học dễ
bị xa lánh..."
"À?"
Lưu Dĩnh đồng cảm nhìn về hướng An Cận Sơn vừa rời đi: "Thật ra trường của
bọn em cũng rất ổn mà... Hơn nữa có đội trưởng Hình ở đó, thầy cô cũng sẽ chăm
sóc nó nhiều hơn."
"..."
Thẩm Thanh
Âm nhìn thấy Lưu Dĩnh ngây thơ như vậy, cũng không tiện nói gì thêm. Nếu An Cận
Sơn thật sự đến trường, dưới sự "chăm sóc đặc biệt" của Hình Đống, cuộc
sống chỉ có thể khó khăn hơn mà thôi.
Thời gian
trôi qua thật nhanh, sắp đến cuối năm rồi.
Mục đích ban
đầu Thẩm Thanh Âm chọn mở cửa tiệm hoa chẳng qua chỉ là để tiện cho việc tiếp cận
Hình Đống, việc quản lý tiệm hoa cũng chỉ là làm sao cho đơn giản nhất, thuận tiện
nhất.
Dù sao thì
khi đó, rõ ràng tâm tư của cô không ở chuyện này, toàn bộ đều đặt ở trên người
Hình Đống.
Chỉ có điều
kể từ lần trước tiệm hoa bị mấy tên lưu manh đập phá, Hình Đống đã tìm người sửa
sang lại, các loại hoa trong cửa tiệm cũng phong phú hơn.
Ban đầu
trong tiệm phần lớn là cây cảnh và các loại cây xanh, việc chăm sóc cũng khá tiện
lợi. Nhưng bây giờ bị Hình Đống nhúng tay vào, hoa tươi cứ ba năm ngày lại được
gửi đến, chất đầy cả cửa tiệm.
Đặc biệt là vào
những ngày cuối năm, đêm Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh, giới trẻ thích biến hai
ngày này thành ngày lễ tình nhân nhất.
Thẩm Thanh
Âm và Lưu Dĩnh hai người ở trong tiệm từ sáng đã luôn tay luôn chân không ngừng
nghỉ, buổi tối Hứa Thiến tan làm đến cũng bị cảnh tượng này dọa giật mình:
"Mấy đứa trẻ bây giờ đó... chậc chậc... đúng là biết chơi hơn mấy người
già như chúng ta..."
"..."
"Em năm
nay cũng chưa già đi bao nhiêu... Sao hôm nay lại có thời gian qua đây vậy!?"
Gần đây Hứa
Thiến không biết đã mở công tắc nào, cứ cách ba ngày lại đi quán bar săn đàn
ông, hoàn toàn không quan tâm phía sau mình còn có một vị kim chủ... Ngay cả số
lần đến cửa tiệm hoa cũng ít đi.
"Chẳng
phải sợ cô gái nhỏ xinh đẹp vào ngày lễ tình nhân quá cô đơn, đến để bầu bạn với
chị à..."
Thẩm Thanh
Âm vừa nghe lời này, biết ngay là Hình Đống điều người đến. Chẳng qua cô không
hiểu tại sao Hứa Thiến lại nghe lời Hình Đống răm rắp: "Lễ tình nhân không
đi tìm người tình bé nhỏ của em à?"
"So sánh
đàn ông và người đẹp, em thích người đẹp nhiều hơn một chút..."
Thẩm Thanh
Âm: "Nhưng người đẹp không thể an ủi được cơ thể trống rỗng cô đơn của em..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét