Biên tập: Meo687
Chương 60: Có phải con đã đắc tội với ai không...
Thẩm Thanh
Âm sững sờ: "Anh lại tốt bụng như vậy sao?"
Không phải
cô không tin Phó Tước, chỉ là mấy hôm trước Phó Tước vừa âm thầm tính kế Hình Đống
sau lưng cô.
Bây giờ lại
nhiệt tình như vậy, luôn khiến người ta cảm thấy như chồn hôi đi chúc tết gà,
không có ý tốt.
Đối với sự
nghi ngờ của Thẩm Thanh Âm, Phó Tước thờ ơ nhún vai: "Dù sao đồ tôi đã
mang đến cho cô rồi, còn vứt hay giữ... hoàn toàn tùy cô..."
Thẩm Thanh
Âm im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói "Cảm ơn".
Phó Tước xua
tay: "Không cần khách sáo, dù sao trên đời này ngoài tôi ra, không có người
thứ hai nào mong cô hơn tôi..."
"Rời
đi..."
Cả hai đều
hiểu rõ 'rời đi' này không chỉ đơn thuần là rời đi, mà là đi không trở lại.
Nói xong, Phó
Tước phất tay áo.
Trước khi
đi, anh liếc nhìn người đàn ông trên giường bệnh đã có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng
anh không lên tiếng nhắc nhở, ngược lại quay đầu đi luôn.
Để lại Thẩm
Thanh Âm nhìn những thứ Phó Tước mang đến, chìm vào sự băn khoăn.
Thứ cô 'mong
muốn nhất' không gì khác chính là thứ có thể chữa khỏi bệnh cho Hình Đống. Mấy
hôm trước cô vẫn luôn cố gắng dùng những thứ mình đã học được trước đây để bồi
bổ cho Hình Đống.
Nhưng cuối
cùng đó cũng không phải là biện pháp, nhưng bây giờ... Phó Tước đã đưa "món
quà" giải quyết vấn đề vào tay cô, nhưng cô lại không biết phải làm sao...
Thẩm Thanh
Âm băn khoăn cắn cắn môi, mỗi lần Hình Đống làm chuyện đó với cô đều không dùng
bao, lỡ đâu một ngày nào đó cô có thai thì sao...
Nếu tên đàn
ông chó má này nghi ngờ cô cắm sừng anh thì sao? Với tính khí của Hình Đống bây
giờ, nếu anh phát điên lên, chuyện gì cũng có thể làm được...
Thẩm Thanh
Âm nhìn chằm chằm vào những thứ trên tay mình thất thần, hoàn toàn không để ý
Hình Đống nằm trên giường bệnh đã tỉnh dậy được một lúc.
Hình Đống im
lặng nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Âm một lúc lâu, thấy người phụ nữ cứ nhìn chằm
chằm vào những thứ mà người đàn ông khác tặng rồi ngẩn người.
"Sao?
Luyến tiếc anh ta đến vậy sao?"
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm đột nhiên giật mình, vội vàng đặt đồ sang một bên, không tự nhiên nói:
"Anh tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Hình Đống trầm
mặc nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Âm một lúc lâu: "Có..."
"Chỗ
nào?"
Hình Đống liếc
nhìn những thứ người phụ nữ đặt ở đầu giường: "Bây giờ cả người ông đây đều
không thoải mái."
"..."
Thẩm Thanh
Âm nhấn chuông đầu giường gọi y tá, y tá rất nhanh đã đến.
Thấy người tỉnh
lại, không lâu sau bác sĩ cũng đến kiểm tra kỹ càng xác định không có gì rồi, dặn
dò vài câu nên nghỉ ngơi nhiều rồi rời đi.
Trong phòng
bệnh lại chỉ còn lại Thẩm Thanh Âm và Hình Đống.
Hình Đống mặt
mày lạnh tanh, liếc nhìn bó hoa Phó Tước mang đến, lạnh giọng nói: "Vứt ra
ngoài."
Thẩm Thanh
Âm thấy vậy, làm sao mà không rõ Hình Đống đang giận dỗi? Cô ném bó hoa Phó Tước
mang đến vào thùng rác bên ngoài phòng bệnh.
Chỉ là những
thứ giấu bên trong, cô đã lấy ra.
Đang định
quay lại phòng bệnh, cô lại nhìn thấy một nhóm đông người hối hả đi thẳng đến
phòng bệnh của Hình Đống.
Thẩm Thanh
Âm do dự một thoáng, quay người rời khỏi bệnh viện.
Vương Lực đến
đúng lúc bắt gặp Thẩm Thanh Âm đi ra: "Cô Thẩm? Anh Đống vẫn chưa tỉnh
sao?"
"Mới tỉnh
rồi, vừa nãy tôi về thì thấy người nhà anh ấy đến rồi, nên tôi về làm chút đồ
ăn rồi sẽ quay lại..."
Bố mẹ Hình Đống
vội vàng chạy đến, chắc là cũng không biết anh ấy đã tỉnh, có lẽ cũng không chuẩn
bị gì.
Vương Lực
nghe vậy, cũng biết lúc này Thẩm Thanh Âm ở lại có chút không tiện.
Thẩm Thanh
Âm khựng lại một chút, nói: "Anh ấy mới tỉnh thôi, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng,
hay là cứ để anh ấy nghỉ ngơi nhiều hơn đi."
Trước giờ người
nhà họ Hình đều không phải dạng người dễ đối phó, xúm lại cô chỉ sợ vết thương
của Hình Đống sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Vương Lực tự
nhiên cũng nghĩ đến điểm này: "Được, lát nữa tôi sẽ nói với chú thím, hai
ngày nay cô cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi một lát đi. Anh Đống ở đây có tôi
trông chừng rồi..."
Thẩm Thanh
Âm gật đầu, quay người rời đi.
Trong phòng
bệnh của Hình Đống, mẹ Hình thấy con trai nằm trên giường bệnh tiều tụy đi một
vòng, không ngừng lau nước mắt.
Bố Hình thì
mặt mày nặng trịch hút thuốc lào, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Khóc khóc
khóc, chỉ biết khóc! Đống Tử có làm sao đâu!"
Mẹ Hình bị
quát đến người run lên bần bật: "Trước đây Đống Tử ở đội trị an tốt như vậy
có chuyện gì đâu, sao đột nhiên lại đổi thế!?"
Bố Hình liếc
nhìn người đàn ông, trầm giọng hỏi: "Có phải con đã đắc tội với ai bên
ngoài không?"
Hình Đống
cau mày, phủ nhận: "Không có."
"Hừ!"
Bố Hình lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn Từ Mai đang co ro một bên: "Chồng
con hôn mê hai ngày không ăn uống gì rồi, con cứ co rúm ở đây như người chết vậy
sao?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét