Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

116. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687



Chương 116: Hôn lễ

 

 

Khi Hình Nhất Nhất được sáu tháng tuổi, ngày cưới cũng ngày càng đến gần.

Hình Đống dần dần bắt đầu đi sớm về muộn, mỗi ngày về đến nhà đều là ba bốn giờ sáng.

Ban ngày thường không thấy bóng dáng đâu, An Cận Sơn thấy vậy không khỏi trêu chọc: "Anh rể em không phải là mắc chứng sợ kết hôn đấy chứ?"

Thẩm Thanh Âm đang chơi đùa với Hình Nhất Nhất đang ôm bình sữa tu tu tu, trầm ngâm một lát: "Anh ấy đâu phải lần đầu kết hôn, còn sợ cái này sao?"

"..." Tiêu Vũ: "Chị nói chí lý không cãi được."

An Cận Sơn: "Khách mời đám cưới bên mình... Phó Tước với người đó... chị..."

Thẩm Thanh Âm nhìn cục bột màu hồng trong ngực, im lặng một lúc: "Hình Đống... anh ấy..."

Nói đến đây, Thẩm Thanh Âm thở dài, mặc dù cuối cùng Mộ Húc đã buông tha cho cô. Nhưng những gì anh ta nói và làm với Hình Đống trong khoảng thời gian đó, dù Hình Đống không để bụng...

Nhưng dù sao trong lòng Hình Đống vẫn còn vướng mắc, còn cô đối với Mộ Húc... bây giờ tâm trạng cũng rất phức tạp...

Tiêu Vũ lắc đầu: "Haizz... Hỏi thế gian tình là chi? Chậc... không thể hiểu nổi..."

Thẩm Thanh Âm: "..."

--------------

Đêm trước đám cưới, biệt thự núi Bán Sơn đón hai vị khách đặc biệt.

Dáng vẻ của An Cận Sơn và Tiêu Vũ trông khác hẳn với bộ dạng lười biếng, vô tư thường ngày, run rẩy đứng sau lưng người đàn ông.

Hình Đống vừa về đến, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

Thẩm Thanh Âm ôm Hình Nhất Nhất đưa cho người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa: "Vừa ăn no... Con bé ăn no là muốn ngủ..."

Người đàn ông không quen bế đứa bé trong ngực, liếc nhìn Hình Đống, cong môi nói: "Rất tốt, may mà đứa bé giống mẹ nó..."

Thẩm Thanh Âm: "..."

Thấy Hình Đống về, cô đón anh rồi nhẹ giọng nói: "Đây là... cậu của em..."

Người đàn ông tóc bạc nghe vậy gật đầu với Hình Đống: "Thường nghe Tiểu Âm nhắc đến cậu, quả nhiên, danh bất hư truyền..."

Hình Đống lần đầu tiên gặp gia đình, căng thẳng đến mức lúng túng: "Chào cậu... Cháu... cháu..."

Người đàn ông nhìn đứa bé trong lòng cười khẽ: "Không cần căng thẳng vậy đâu, bây giờ hai đứa cũng đã có con rồi. Cho dù tôi có không thích cậu đi nữa, tôi cũng không thể chia rẽ hai đứa được..."

Nói rồi, nhìn Thẩm Thanh Âm: "Biết con có chút ý kiến với chúng ta, nhưng đám cưới mà không có trưởng bối ở đó thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào?"

Nghe vậy, Hình Đống vòng tay ôm vai cô: "Chuyện này là do cháu không đúng, A Âm còn nhỏ... là cháu không nghĩ đến điểm này..."

Thẩm Thanh Âm liếc nhìn người đàn ông đang nghĩ một đằng miệng một nẻo, trước đây anh vẫn luôn nghĩ là cô không muốn anh gặp người nhà, bây giờ thì hay rồi.

Người đàn ông cười cười: "Hôm nay đến đây cũng là cậu mạo muội rồi..."

Hình Đống: "Cậu nói gì vậy, sau đám cưới cậu cũng có thể ở lại Lâm Giang thêm mấy ngày."

Nói xong, anh trách móc nhìn Thẩm Thanh Âm: "Cậu đến nhà, sao em không gọi điện cho anh, để anh chuẩn bị một chút... Em xem này..."

Thẩm Thanh Âm khóe miệng hơi giật giật, làm sao cô nghĩ đến chuyện khi cô liên hệ người ở tổng bộ đến hỗ trợ, tham dự đám cưới, hệ thống chủ cũng theo đến góp vui.

Lại còn xuất hiện với tư cách trưởng bối là ông cậu, không thấy An Cận Sơn và Tiêu Vũ đều ủ rũ hết rồi sao.

May mà hệ thống chủ cũng không làm khó hai người, nói mấy câu xong, biết mình ở đây thì mấy người họ đều không thể thả lỏng, mới lấy cớ tuổi đã cao cần nghỉ ngơi về phòng.

Lúc này An Cận Sơn và Tiêu Vũ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: "Sợ chết khiếp!"

"Thôi đi, vừa nãy tôi suýt nữa nghĩ mình không giữ được mạng chó rồi..."

Bây giờ hai người họ là dân chui lủi không có hộ khẩu, hệ thống chủ tóm là dính ngay.

Hình Đống liếc nhìn hai người: "Hai đứa lại làm gì rồi?"

Thẩm Thanh Âm liếc nhìn phòng khách, sắc mặt phức tạp: "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"

Hình Đống nghe giọng ghen tuông của người phụ nữ, nhướn mày: "Sao? Anh không được về nữa à?"

Thẩm Thanh Âm: "Ai biết anh cả ngày bận rộn cái gì ngoài kia, anh mà về muộn tí nữa, Hình Nhất Nhất sẽ không nhận ra anh mất..."

Hình Đống nghe vậy tiến lên ôm Hình Nhất Nhất, hôn mạnh lên má bé con: "Con bé dám sao? Tối nào ông về mà không pha sữa, thay bỉm cho nó? Nó dám không nhận ra ông!"

Hình Nhất Nhất mơ màng học theo, cũng trét đầy nước bọt lên mặt người đàn ông, khiến Hình Đống cười không ngớt: "Xem này... nhóc con này thân thiết với ba nó thế nào..."

Thẩm Thanh Âm trừng mắt nhìn người đàn ông: "Em cứ tưởng anh quên mất mình còn có một gia đình rồi chứ..."

Hình Đống ôm con bé dính vào người Thẩm Thanh Âm: "Tại sao ông đây lại bận rộn như vậy? Chẳng phải là vì đám cưới à... Hình Nhất Nhất, con xem mẹ con vô lương tâm thế nào này... Ba con mệt đến mức tóc bạc đã lấm tấm mấy sợi rồi, mẹ con cũng chẳng biết thương xót ba gì cả..."

------------

Ngày cưới, mặc dù Thẩm Thanh Âm không mời Thang Chu, nhưng người đàn ông đó vẫn đi cùng Phó Tước.

Hứa Thiến là chủ lực của đội phù dâu, trong trò chơi trừng phạt phù rể cô nàng đã không ít lần bỏ công dốc sức hùa vào.

Mấy cô phù dâu mặc sườn xám hồng đứng chặn ở cửa cầu thang biệt thự, chỉ vào hàng rượu vang đỏ, rượu trắng, bia chất đầy trên bậc thang.

"Muốn cưới Âm Âm nhà bọn em không dễ đâu, hôm nay không uống hết thì đừng ai hòng lên lầu."

Tiêu Vũ nhìn Tần Nghị trong đội phù rể với ánh mắt đồng cảm: "Sớm đã nói với anh đừng có hóng hớt rồi, anh không tin..."

Khóe miệng Tần Nghị giật giật: "Ai mà biết chị em lại có nhiều bạn thân thế..."

Tiêu Vũ: "..."

Sao mà không nhiều được? Người ở tổng bộ đang nghỉ phép cơ bản đều bị họ lôi kéo đến góp đủ số lượng rồi.

Vệ Thanh, Vương Lực và những người khác đứng sau Hình Đống giật giật mí mắt: "Anh Đống... hôm nay nếu chúng em ngã ở đây, có được tính là tai nạn lao động không?"

"Hình doanh, đừng sợ! Chẳng phải chỉ là mấy chục chai rượu thôi sao!?"

"Ha ha ha ha ha..."

Những người đi theo đoàn rước dâu thấy vậy, cả đám người đều bắt đầu hóng chuyện.

"Hình doanh, thể hiện khí phách năm xưa ra đi nào!"

Hình Đống liếc nhìn mấy người đứng canh ở cầu thang, uống hết ngần ấy rượu, đêm tân hôn hôm nay có lẽ tiêu rồi.

Anh nhìn quanh một lượt, nhân lúc đám đông không chú ý, xắn tay áo trèo lên lan can cầu thang, rồi cứ thế bám vào lan can rồi trèo lên.

Mấy phù rể khác còn chưa kịp phản ứng đã bị chặn lại ở dưới.

Hứa Thiến: "Chạy được mùng một, không chạy được mười lăm, đằng nào lát nữa người cũng phải xuống thôi... Nào... Mấy anh em, uống đi!"

Mấy ông đàn ông to lớn, cam chịu cầm chai rượu lên tu vào miệng.

Tần Nghị liếc nhìn Tiêu Vũ: "Em chắc chứ? Ông đây mà say rồi... em có mà lãnh đủ đấy!"

Tiêu Vũ khoanh tay trước ngực: "Tôi đang đợi đây..."

Dưới lầu náo nhiệt, Hình Đống lên lầu cũng không dễ chịu gì, một phù dâu đang ôm Hình Nhất Nhất đứng canh ở cửa phòng ngủ.

"Ôi... anh rể nhanh nhẹn ghê... Nhưng cửa ải này thì không liên quan đến sự nhanh nhẹn đâu... Cửa phòng ngủ đã khóa rồi, chìa khóa con gái anh giấu rồi, muốn tìm chìa khóa thì hỏi con gái anh ấy..."

Thẩm Thanh Âm trong bộ sườn xám cưới màu đỏ cổ điển, nghe tiếng ồn ào bên ngoài nhức hết cả đầu.

"Các cô hiếm hoi lắm mới đến một lần, đừng làm loạn quá..."

"Không được đâu, đây là lần đầu cô ấy kết hôn còn anh ta là tái hôn, không để lại chút ấn tượng cho anh ta sao được!"

Lời vừa dứt, Hình Đống đã ôm Hình Nhất Nhất mở cửa phòng ngủ.

Thẩm Thanh Âm: "..."

Mấy phù dâu: "..."

"Chuyện gì vậy!? Tam Nhi, cậu nương tay hả!?"

Phù dâu đứng ở cửa nhún vai: "Các cô hỏi cục cưng nhỏ của anh ấy đi!"

Meo: Chỗ này ghi là người tình nhỏ, mà mình dị ứng lắm nên đổi cái từ này nha. Mình ghét với dị ứng với cách nói này lắm, kiểu nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha á!

Hình Nhất Nhất ngồi trên vai người đàn ông ôm bình sữa uống rất hăng say, cười "hì hì" hai tiếng...

Hình Đống giao con bé cho phù dâu bên cạnh, bế Thẩm Thanh Âm đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Âm liếc nhìn đứa bé, tò mò hỏi: "Sao anh làm cho Hình Nhất Nhất nghe hiểu lời anh nói vậy?"

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.