Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

86. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687



Chương 86: Đĩ nhỏ, núm vú cứng nhanh vậy…

 

 

Thẩm Thanh Âm đặt chiếc chăn xuống, trở về trên giường. Cô nhớ đến mấy lời đã nói trong phòng tắm, cũng không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của người đàn ông.

Rõ ràng người không chịu ly hôn là anh, cô cũng không nói sai gì mà.

Anh đã có vợ hợp pháp, chịch với vợ hợp pháp của anh thì có vấn đề gì sao!?

Hình Đống không quan tâm đến chiếc chăn mà Thẩm Thanh Âm mang đến, anh cứ thế đứng ở ban công hóng gió lạnh. Lời nói của Tần Nghị đã trở thành một nút thắt trong lòng anh.

Anh đã cố để không bận tâm đến nút thắt đó, nhưng người phụ nữ luôn không ngừng nhắc nhở anh rằng anh không thể trói buộc cô ấy, không thể giữ cô ấy lại.

Trừ khi cô ấy tự nguyện, nếu không giữa họ không có gì cả, không thể giữ lại bất cứ điều gì.

Nhưng cô ấy có thể tự nguyện đến bao giờ?

Hứng gió lạnh một hồi lâu, lúc Hình Đống trở về phòng ngủ, Thẩm Thanh Âm đã ngủ say. Anh vươn tay ôm cô vào lòng: "Con đĩ nhỏ! Em thật sự muốn ép ông đây làm chết em mới chịu phải không!?"

Thẩm Thanh Âm khó chịu cựa quậy người, tìm một vị trí thoải mái trong lòng người đàn ông rồi ngủ thiếp đi.

Hình Đống nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, nhìn lên trần nhà không khỏi rơi vào trầm tư. Rốt cuộc là từ khi nào, mỗi cử chỉ của con đĩ nhỏ này lại khiến anh bắt đầu để tâm, bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn?

Suy nghĩ rất lâu, Hình Đống vẫn không hiểu rõ, tại sao mình lại phải lòng Thẩm Thanh Âm chỉ chưa đầy nửa năm quen biết.

Tâm tư của Hình Đống ở trên lầu như thế nào Thang Chu không rõ, chỉ biết nghe toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp ‘xuân cung' cả một buổi, anh ta không thể vào giấc được nữa.

Tiếng nức nở rên rỉ của người phụ nữ cứ văng vẳng bên tai, mãi không chịu tan đi.

Đã từng có lúc nào đó, bản thân anh ta cũng từng sở hữu trọn vẹn như Hình Đống vừa rồi, cuối cùng lại thành ra một giấc mộng dài như bây giờ.

Thang Chu bị mất ngủ, bởi vì cứ nhắm mắt lại anh ta sẽ nhớ đến tiếng rên rỉ nhỏ vụn của Thẩm Thanh Âm, cả tiếng động mà Hình Đống cố tình tạo ra.

Những điều này đều khiến anh ta không thể kiểm soát được tâm trạng bồn chồn trong lòng, thậm chí không thể kiểm soát được cơ thể này. Sau một khoảng thời gian dài mới bình phục trở lại, người đàn ông lấy điện thoại gửi một tin nhắn.

Ở Ninh Thành, Phó Tước cầm điện thoại chỉ liếc mắt một cái, rồi ném điện thoại sang một bên.

"Cái thói hư tật xấu của đàn ông... Chậc..."

Người phụ nữ đang rót rượu cho người đàn ông thấy vậy, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phó Tước nhìn ly rượu thất thần, một lát sau cười khẩy: "Không có gì, chẳng qua là trò hề thấp kém tranh giành phụ nữ của bọn đàn ông mà thôi..."

Người phụ nữ mặc sườn xám hơi sững sờ: "Thấp kém..."

"Không phải là thấp kém thì là gì!? Lúc có được thì không biết trân trọng, người ta không yêu nữa buông tay rồi, lại không có tự trọng đuổi theo..."

Khi Phó Tước nói những lời này, mắt anh không nhìn vào người phụ nữ, cũng không biết lời này là đang chế giễu chính mình hay đang chế giễu người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại.

------------------

Lúc Thẩm Thanh Âm tỉnh dậy thì trời đã tối, bên giường trống rỗng, Hình Đống đã đi rồi.

Chỉ để lại một tin nhắn trên WeChat, nói tối nay anh phải trực.

Xuống lầu, Thang Chu đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa tối cho mọi người. Hứa Thiến và Tiêu Vũ thấy Thẩm Thanh Âm đi xuống, đánh mắt nhìn sang An Cận Sơn.

An Cận Sơn vội vàng tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Chị, Tết nhất mà chị với anh rể cãi nhau à?"

"..." Thẩm Thanh Âm: "Không."

"Vậy sao lúc chiều anh ấy đi, mặt đen xì như muốn đi tìm người đánh nhau vậy?"

Thẩm Thanh Âm: "Không biết..."

Tần Nghị nghe điện thoại từ bên ngoài về, trầm ngâm nhìn vào bếp, mặt dày nói: "Người nhà nói tôi không cần vội về, bảo tôi ở đây chơi với Tiểu Vũ thêm mấy ngày. Mấy vị không phiền tôi ở đây thêm hai ngày chứ..."

Nghe vậy Tiêu Vũ mất lịch sự trợn trắng mắt: "Vô liêm sỉ!"

Người ta đã nói đến mức này rồi, sao Thẩm Thanh Âm có thể đuổi người ta đi được?

"Không sao đâu, dù sao Tết nhất đông người cũng náo nhiệt."

Nhận được sự cho phép, Tần Nghị tự giác đảm nhận công việc nhà.

Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Âm chuẩn bị hộp cơm đêm cho Hình Đống.

Thấy vậy, Thang Chu không nhịn được lên tiếng: "Ngoài trời đang đổ tuyết, lái xe trên đường không an toàn... Hay để tôi đưa đi cho."

Thẩm Thanh Âm lắc đầu: "Không cần... Tôi tự đi được rồi."

Hình Đống vốn đã không thích Thang Chu, nếu cô thật sự để Thang Chu đưa cơm cho anh, Hình Đống sợ là sẽ không ăn một miếng nào.

Thang Chu tiễn Thẩm Thanh Âm đi rồi, anh ta ngẩn ngơ ngồi trong phòng khách không nói một lời.

Tần Nghị nhớ lại lời dặn của Hình Đống, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, đưa cho anh ta một điếu thuốc.

Người đàn ông xua tay: "Tôi không hút thuốc."

"Vẫn chưa hỏi thầy Thang là người ở đâu?" Tần Nghị giả vờ như đang tán gẫu với người đàn ông.

Thang Chu cúi đầu: "Tôi ở huyện gần bên..."

"Ồ... Tuổi tác cũng không còn trẻ sao lại suy nghĩ không thông mà chạy đến vùng núi này làm giáo viên vậy!?"

Thang Chu cười cười: "Trẻ em ở vùng núi điều kiện khó khăn, tôi chỉ muốn làm gì đó cho chúng..."

Trên đường đi, Thẩm Thanh Âm đã gọi điện cho Hình Đống, vừa đến cổng cục công an thành phố, đã thấy người đàn ông từ bên trong đi ra.

Người đàn ông không biết đã nói gì với bảo vệ, một lát sau liền đi tới: "Đưa xe vào đi."

"A?"

Thẩm Thanh Âm ngẩn người một lúc, nhưng vẫn nghe lời lái xe vào trong.

Vừa dừng xe, Hình Đống nhíu mày nhìn người phụ nữ: "Sao lại mặc ít vậy? Không lạnh à?"

Cửa xe vừa mở, Thẩm Thanh Âm đã run cầm cập vì lạnh, cô gái nhỏ trông vô cùng đáng thương nhìn người đàn ông: "Chú Hình, lạnh..."

"Lạnh mà không biết mặc thêm vào."

Người đàn ông trên miệng nói vậy, nhưng lại cởi chiếc áo khoác cảnh phục dày cộm khoác lên người Thẩm Thanh Âm.

"Lên lầu."

Thấy người đàn ông mặt mày nghiêm nghị, Thẩm Thanh Âm ngoan ngoãn theo anh lên lầu.

Văn phòng làm việc của đội điều tra hình sự chỉ có vài người trực, tầng lầu trống chỉ có vài phòng đang sáng đèn.

Thẩm Thanh Âm xách hộp cơm, theo người đàn ông vào văn phòng của anh.

Trên bàn làm việc, các tài liệu hồ sơ nằm rải rác lộn xộn, Thẩm Thanh Âm suy nghĩ một lúc vẫn kiềm chế không dọn dẹp cho người đàn ông. Dù sao các tập hồ sơ đều thuộc về bí mật nội bộ của cảnh sát.

"Rửa tay ăn cơm đi."

Hình Đống tùy tiện gom các hồ sơ lại, ôm người phụ nữ ngồi xuống trước bàn làm việc: "Lát nữa nói chuyện, trước tiên để ông đây ôm một lát."

"Lát nữa cơm sẽ nguội mất."

Hai tay Hình Đống không ngoan ngoãn lướt trên người người phụ nữ: "Nguội thì nguội... Ông không đói."

Đang nói chuyện thì thấy cửa sổ kính mờ bên ngoài, có mấy người bước vào.

Thẩm Thanh Âm gạt tay người đàn ông đang làm loạn trên người mình ra, thấp giọng nói: "Ngoài kia có người..."

"Không cần để ý đến họ..."

Nói rồi, tay người đàn ông đã luồn vào trong áo, vuốt ve đôi núm vú của người phụ nữ.

Tiếng người nói chuyện bên ngoài truyền vào rõ mồn một, cơ thể Thẩm Thanh Âm căng thẳng cứng đờ, không dám thở mạnh một tiếng.

Còn Hình Đống lại như không có chuyện gì, xoa nắn núm vú của người phụ nữ, ngón tay bóp nhẹ vào núm vúa nhạy cảm của cô.

"Con đĩ nhỏ, núm vú cứng nhanh thế hửm?"

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.