Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

80. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687


Chương 80: Ba năm hai đứa

 

 

Bàn tay Hình Đống khựng lại, anh thấp giọng quát: "Tết nhất... đừng có giở trò với ông."

Thẩm Thanh Âm liếc nhìn người đàn ông: "Ha... em... ưm..."

Còn chưa nói dứt câu, Hình Đống đột nhiên xoay người đè cô vào tường bếp rồi hôn tới tấp, nụ hôn đột ngột của người đàn ông hung bạo đến nghẹt thở.

Môi lưỡi quấn quýt dữ dội, tiếng chậc chậc của nước bọt trong không gian chật hẹp nghe rõ mồn một.

Thẩm Thanh Âm bất chợt cảm thấy lưng mình lạnh toát, bàn tay to lớn của người đàn ông đã kéo khóa chiếc váy dài sau lưng cô xuống tận cùng: "Anh điên rồi!! Ngoài kia còn có... ưm..."

Hình Đống không cho người phụ nữ cơ hội lên tiếng, bàn tay lớn kéo một cái, thân thể mềm mại của người phụ nữ hiện ra trước mắt: "Ông đã báo trước rồi, đừng chọc giận ông..."

Chiếc váy dài rơi xuống sàn, Thẩm Thanh Âm lo lắng nhìn hai người đang tán tỉnh nhau ở bên ngoài phòng khách.

"Anh... đồ lưu manh! Ngoài kia còn có người... ưm..."

Hình Đống một tay bế người phụ nữ lên đặt lên đùi mình, cúi xuống ngậm lấy quả anh đào hồng hào ở ngực người phụ nữ: "Họ ở ngoài nghe thấy, không phải càng kích thích sao?"

Thẩm Thanh Âm khoanh tay trước ngực, giận dữ nói: "Hình Đống!!"

"Ha..." Hình Đống cười lạnh một tiếng, nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: "Trừ tờ hôn thú đó ra, em muốn gì ông đây cũng cho được... Cho nên, sau này đừng để ông nghe thấy những lời như vừa nãy nữa, biết chưa?"

Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm cười cười: "Chú Hình, lỡ như cháu chỉ muốn tờ hôn thú đó... hít..."

Lời còn chưa nói xong, người đàn ông đã tăng thêm lực tay: "Con đĩ nhỏ, thân thể ông là của em, người cũng là của em... Em còn không hài lòng cái gì nữa?"

"Âm tử... Có người tìm chị kìa!"

Hứa Thiến người còn ở trong sân, tiếng đã truyền vào trước.

Thẩm Thanh Âm giật mình, vội vàng đẩy người đàn ông ra: "Buông em ra!"

Hình Đống khó chịu liếc nhìn ra ngoài, nhặt chiếc váy trên sàn lên. Khi người phụ nữ vội vàng chỉnh sửa lại bản thân, bàn tay lớn không quên bóp ngực cô một cái.

"Đồ lưu manh!"

Thẩm Thanh Âm vừa mắng vừa hất móng heo của người đàn ông ra, vội vã ra cửa.

Hình Đống thì tự châm cho mình một điếu thuốc, kìm nén lửa dục vừa bị người phụ nữ thổi bùng lên.

Trong phòng khách, Tiêu Vũ khi nhìn rõ mặt người đàn ông đi sau Hứa Thiến, vẻ mặt cứng đờ mất tự nhiên, tay run đến nỗi suýt làm rơi điện thoại.

Tần Nghị thấy vậy, ánh mắt khẽ ngưng lại, đánh giá người đàn ông ở cửa.

Mặc dù chiếc áo khoác lông vũ trên người người đàn ông có chút cũ kỹ, bộ dạng trông có hơi thảm hại, nhưng trên người lại có một loại khí chất khó tả.

Bên kia Hứa Thiến không để ý biểu cảm của Tiêu Vũ, nói với Thẩm Thanh Âm: "Anh ấy nói anh ấy quen chị... tìm chị mấy ngày rồi... em mới đưa đến đây..."

Người đàn ông cởi chiếc áo khoác bông dày cộm, rụt rè đứng đằng sau lưng Hứa Thiến: "Cái đó... tôi... tôi là Thang Chu..."

Nhìn thấy người đàn ông, Thẩm Thanh Âm ngẩn người ra, một lát sau, cô nhẹ giọng chào: "Tôi biết, vào ngồi đi..."

Hứa Thiến thì không câu nệ như người đàn ông, không chút ngại ngùng đi thẳng vào cửa như về nhà mình vậy, vô cùng thoải mái.

"Cái đó... nửa tháng trước tôi đã... đã đến tiệm hoa tìm cô... nhưng tiệm hoa cứ đóng cửa... nên... nên mới kéo dài đến hôm nay..."

Thang Chu đặt túi hoa quả trên tay xuống đất, không tự chủ rụt rè ngồi xuống mép ghế sofa.

"..."

"Vậy nửa tháng nay anh đều ở trong thành phố sao?"

Thang Chu đẩy gọng kính trên sống mũi, gật đầu: "Ừm... Đi đi về về một chuyến vất vả quá, nên... nên cứ ở lại thành phố..."

Thẩm Thanh Âm rót cho anh ta một tách trà nóng, thấy đôi giày vải anh đi bị nước tuyết làm ướt, cô quay người từ tủ giày lấy ra một đôi dép bông đưa cho người đàn ông.

"Giày tất ướt thì cởi ra đi, mùa đông lạnh mà đi lâu dễ bị bệnh..."

Thang Chu lúng túng cúi đầu: "Cảm... cảm ơn..."

Thẩm Thanh Âm: "Không có gì..."

Tiêu Vũ ngồi một bên mặt đầy kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt: "Chị... đây là..."

Thẩm Thanh Âm cầm giày tất đã thay của anh ra ngoài: "Bạn mới quen gần đây..."

Thang Chu cũng gật đầu chào.

Nghe giọng điệu của Thẩm Thanh Âm bình thản, không chút cảm xúc, Tiêu Vũ nuốt nước bọt: "Ồ..."

Tần Nghị đảo mắt qua ba người, đứng dậy nói: "Các vị cứ nói chuyện, tôi vào bếp giúp một tay..."

Nghe vậy, Tiêu Vũ bực bội trợn mắt: "Cuối cùng anh cũng có chút mắt nhìn rồi đó..."

Hứa Thiến vừa cắn hạt dưa, vừa lờ mờ hỏi: "Vị huynh đài này là..."

Tần Nghị khẽ cúi đầu chào Hứa Thiến: "Tần Nghị, bạn trai của Tiêu Vũ."

"Khụ khụ..."

Hứa Thiến không chú ý suýt nữa bị nước bọt của mình làm sặc, ho mãi một lúc: "Đỉnh, vẫn là hai chị em các cô lợi hại... Tôi đây bái phục bái phục..."

Tiêu Vũ trừng mắt nhìn người đàn ông: "Mau cút đi..."

Tần Nghị lại liếc nhìn người đàn ông, khóe môi hơi nhếch lên, nhấc chân đi vào bếp.

Từ đầu đến cuối Thang Chu đều bỏ ngoài tai cuộc trò chuyện của mấy người, ôm cốc trà thấp giọng nói: "Cái đó... tôi, tôi đến để trả tiền... Trước đây trường học bận quá không có thời gian đến, khó khăn lắm mới được nghỉ, cô, cô lại không có ở tiệm..."

"Trước đó mấy ngày, tiệm hoa xảy ra chút chuyện, với lại sắp đến tết rồi, nên đóng cửa sớm..." Thẩm Thanh Âm rót thêm nước vào cốc cho anh ta: "Tiền không cần gấp vậy đâu, ra Tết đến cũng được..."

Nghe vậy, Thang Chu lắc đầu: "Không được, lúc trước đã nói là mấy ngày nữa sẽ trả, bây giờ lại kéo dài lâu như vậy..."

"..."

Đối với sự cố chấp của người đàn ông, Thẩm Thanh Âm cũng không biết khuyên thế nào, đành phải chuyển đề tài: "Trường học thế nào rồi? Có thích nghi được không?"

Nói đến chủ đề này, người đàn ông mới không còn gượng gạo nữa, thần sắc cũng thả lỏng hơn mấy phần.

"Bọn nhỏ đều rất ngoan... Chỉ là điều kiện trong núi không tốt, những gia đình có khả năng cho con đi học không nhiều... Phải làm công tác tư tưởng cho phụ huynh lại từ đầu..."

Tần Nghị đứng ở cửa bếp, vừa phụ giúp Hình Đống vừa chú ý động tĩnh trong phòng khách.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Nghị nhếch môi: "Hình doanh, anh gặp phải cao thủ rồi..."

Hình Đống ngậm thuốc lá, liếc nhìn người đàn ông: "Ha... Tự lo cho mình đi... Con bé đó còn chưa thành niên, đối thủ của anh còn ít hơn tôi sao?"

"Hình doanh, tình huống của chúng ta không giống nhau đâu, tôi có thể hợp pháp trói buộc cô ấy, anh thì không..."

Tần Nghị không có thuốc lá trong túi, đưa tay lấy một điếu từ túi người đàn ông, tiếp tục nói: "Anh không những không thể hợp pháp trói buộc người ta, mà còn không thể nắm giữ cô ấy... Tôi đã tính toán kỹ rồi, đợi Tiêu Vũ lên đại học, ông đây sẽ khiến cô ấy mang bầu... Ít nhất ba năm hai đứa..."

Nghe vậy Hình Đống lạnh lùng liếc nhìn anh ta, người sau lại thờ ơ nhả một vòng khói thuốc: "Ánh mắt gì vậy, ông đây không ra tay sớm, lỡ bị người khác giành trước thì ai sẽ bồi thường phí tổn thanh xuân của tôi đây!?"

Tuy làm vậy có chút hèn hạ, nhưng anh ta tự mãn cho rằng mình đã là một người đàn ông tốt vì chưa làm cô ấy mang bầu khi cô còn chưa thành niên.

Nói đến đây, Tần Nghị dừng lại một chút: "Chiêu này của tôi, anh không dùng được đâu. Hôn nhân anh không thể cho, con cái anh cũng không thể cho... Một người phụ nữ trẻ đẹp như vậy, anh lấy gì để trói chặt cô ấy?"

Người đàn ông nói xong, sắc mặt Hình Đống thay đổi.

Tần Nghị lại vỗ vỗ vai người đàn ông: "Đội trưởng Hình, suy nghĩ kỹ đi... Hy vọng tương lai chúng ta sẽ là anh em cọc chèo..."

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.