Biên tập: Meo687
Chương 119: Sống
là người của Hình Đống, chết là quỷ của Hình Đống...
Cả đêm, Hình
Đống ấn người từ ghế sofa xuống thảm, làm lại tất cả những nơi mà hai người đã
từng làm trước đây.
Cho đến khi
Thẩm Thanh Âm kiệt sức, cổ họng khàn đặc, Hình Đống vẫn không buông tha cho cô,
cứ cúi đầu làm miệt mài.
Mãi cho đến
khi trời tờ mờ sáng, Hình Đống ôm người phụ nữ vào lòng chợp mắt một lúc trên
sofa.
Thẩm Thanh
Âm nằm gục trên ngực người đàn ông, khản tiếng nói: "Ông xã ~"
Bàn tay lớn
của Hình Đống véo mạnh vào người cô: "Sáng sớm đừng có lẳng lơ ~ Ông đây
còn chịch chưa có đủ đâu..."
Nghe vậy, Thẩm
Thanh Âm run lên: "Đã làm cả đêm rồi, anh không mệt à..."
"Mệt?"
Hình Đống hừ lạnh một tiếng: "Ông đây không bù lại cho kiếp trước thì sao
mà mệt được!?"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Nếu
anh đã quên rồi thì đừng nghĩ nữa mà... Chuyện kiếp trước tại sao lại mang sang
kiếp này?"
Không phải
cô không muốn thẳng thắn với anh về chuyện kiếp trước, chỉ là kiếp trước, cô và
anh đều không có kết cục tốt đẹp gì. Hơn nữa, kiếp này anh cũng bị cô liên lụy,
tất cả những điều này khiến cô không có cách nào có thể mở miệng được.
Bất kể Mộ
Húc đã làm gì, suy cho cùng, trước đây là cô có lỗi với anh.
Hình Đống im
lặng một lúc, sau đó mới trầm giọng nói: "Kiếp trước mắt em tệ thật đấy, gả
cho một người đàn ông đến cả vợ mình còn không bảo vệ được..."
"..."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm thở dài: "Cho nên kiếp này em mới bám víu lấy chú Hình
đấy thôi..."
"Ha...
Vậy cũng không thể xóa bỏ sự thật là kiếp trước mắt nhìn người của em tệ
đâu..."
Thẩm Thanh
Âm: "Phải phải phải... Kiếp trước mắt em kém hết mức rồi... Anh hài lòng
chưa?"
Hình Đống hừ
lạnh một tiếng, dù trong lòng anh không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ
nhận rằng Thang Chu của kiếp này vẫn yêu Thẩm Thanh Âm...
Đó không phải
là sự hổ thẹn... mà là sự hy sinh đến từ tình yêu sâu đậm...
Nếu là anh,
anh không thể buông tay để cho cô hạnh phúc được. Cho dù có phải trói Thẩm
Thanh Âm lại, anh cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô khoác tay người đàn ông khác, gả
cho người đàn ông khác...
Có lẽ kiếp
trước, thật sự là một đoạn nghiệt duyên...
Hình Đống ôm
Thẩm Thanh Âm, vuốt ve mái tóc dài của cô, thấp giọng nói: "Kiếp này anh
ta không có cơ hội, kiếp sau... anh ta cũng sẽ không có cơ hội..."
Thẩm Thanh
Âm sững sờ, biết người đàn ông đã hoàn toàn lật sang trang này, cười nói:
"Em sống là người của Hình Đống, chết là quỷ của Hình Đống... Đời đời kiếp
kiếp đều là người của anh, Hình Đống..."
"Biết vậy
là tốt."
Thời gian
trôi qua thật nhanh, chớp mắt Hình Nhất Nhất đã từ một cô bé chỉ biết chập chững
bước đi, đã lớn thành một cô bé bướng bỉnh, ngang tàng, nghịch ngợm như một quả
bom nhỏ.
Từ nhỏ Hình
Nhất Nhất đã biết mình là bé cưng nhỏ duy nhất trong nhà, cho nên càng lớn tính
cách càng được Hình Đống nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên.
Mỗi lần Hứa
Thiến đến thăm Hình Nhất Nhất đều không kìm được hoài niệm, cái cục bột màu hồng
còn nhỏ xíu, ngày còn chưa biết đi.
"Thời
gian không tha cho ai... Bây giờ Hình Nhất Nhất đã lớn thế này rồi... Tiểu Âm
Âm năm xưa bây giờ cũng đã trở thành một thiếu phụ rồi. Haizz..."
Thẩm Thanh
Âm nghe Hứa Thiến cảm thán, lắc đầu: "Ngần này năm rồi, mà em vẫn chưa chịu
ổn định à?"
Hứa Thiến:
"Ổn định ư? Chắc không được đâu..."
Thẩm Thanh
Âm nhướn mày: "Anh em của Hình Đống đó, em và anh ta không phải trên giường
rất hợp nhau à? Nghe nói có mấy lần em suýt nữa bị bắt gian tại trận sao?
Kể từ sau lễ
cưới lần trước, Hứa Thiến không biết thế nào lại ngủ với Hàn Bân, mà người đàn
ông đó dường như còn khá thích Hứa Thiến.
Mỗi lần Hứa
Thiến ra ngoài lăng nhăng, người đàn ông đó luôn có thể bất ngờ phá hỏng chuyện
tốt của cô nàng.
Hứa Thiến:
"Xì, chỉ là ngủ vài lần thôi mà, đàn ông hợp chuyện giường chiếu với em
nhiều lắm... Anh ta là cái thá gì chớ!?"
Nếu không phải
nể mặt Hình Đống, cô nàng đã sớm trở mặt không nhận người rồi.
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Em đấy..."
Hứa Thiến
như nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Em gái chị với Tần Nghị đâu rồi? Chẳng phải
hai năm nay Tần Nghị đang bận rộn tạo người sao? Lâu thế rồi mà vẫn chưa có động
tĩnh gì à?"
Nụ cười trên
mặt Thẩm Thanh Âm đanh lại: "E rằng... Tần Nghị... kiếp này không thể có
con được rồi."
Hồi đó khi
cô sinh Hình Nhất Nhất, cô đã từ bỏ tất cả để đánh cược mạng sống. Còn tình cảm
của Tiêu Vũ dành cho Tần Nghị rõ ràng không đạt đến mức độ của cô.
Đi giữa rừng
hoa muôn sắc mà không dính một chiếc lá, ấy là truyền thống của Tiêu Vũ.
Vì vậy, kiếp
này, Tần Nghị còn phải đợi dài... Cô nhóc có thể ở bên anh ta cả đời nhưng sẽ
không vì anh ta mà từ bỏ tất cả.
Thẩm Thanh
Âm đang ôm Hình Nhất Nhất tết bím tóc nhỏ cho con bé. Hình Nhất Nhất vẫn còn
khá ngoan ngoãn: "Ma ma... Ba ba hư... Không cho Nhất Nhất ăn kẹo bông
gòn..."
Hình Nhất Nhất
tức giận tố cáo Hình Đống, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ tủi thân.
Thẩm Thanh
Âm véo nhẹ cục bông nhỏ trong lòng: "Con quên là con ăn kẹo bông gòn thì
răng nhỏ sẽ bị sâu cắn... Sâu cắn là răng Nhất Nhất sẽ đau... Đau là Nhất Nhất
sẽ khóc... Ba ba nghe Nhất Nhất khóc sẽ đau lòng..."
"Hừ..."
Hình Nhất Nhất lại không nghe, chống nạnh: "Ba ba không thích Nhất Nhất!
Không cho Nhất Nhất ngủ với ba ma!"
Thẩm Thanh
Âm: "..."
"Nhất
Nhất lớn rồi, trẻ con lớn đều phải tự ngủ."
Hình Nhất Nhất:
"Không chịu đâu, con chỉ muốn ngủ với ma ma thôi..."
Hứa Thiến:
"Hai người đủ rồi đấy! Đối xử với con gái ruột của mình như thế à?"
Thẩm Thanh
Âm xoa trán: Cô cũng không còn cách nào khác. Mỗi tối Hình Nhất Nhất quậy phá đến
tận khuya mới ngủ, sáng lại dậy sớm.
Giấc ngủ
nông không nói, chỉ cần bên cạnh có chút động tĩnh là sẽ tỉnh, mỗi lần đều làm
cho Hình Đống có cảm giác như đang lén lút vụng trộm. Lâu dần, mỗi khi Hình Nhất
Nhất vừa ngủ, Hình Đống liền bế con bé sang phòng bên cạnh.
Rồi mỗi sáng
sớm cả nhà đều bị giọng điệu ma quái của Hình Nhất Nhất đánh thức, còn đúng giờ
hơn cả chuông báo thức.
Mỗi sáng sớm
Hình Nhất Nhất lại bám vào cửa phòng ngủ chính, gào thét khóc lóc: "Ba...
Ba... Hư... Oa... Ba ba... Hư..."
Ngày qua
ngày, năm qua năm, hai cha con không ít lần đấu trí đấu dũng vì chuyện này.
Nhưng Hình Đống
lại rất thích thú chơi cái trò chơi ngây thơ này, từ khi Hình Nhất Nhất nói
chưa sõi, chỉ biết lặp lại mấy câu đơn giản "ba ba hư, ba ba hư" cho
đến bây giờ Hình Nhất Nhất có thể nói được những câu ngắn gọn.
Mỗi khi hai
cha con lớn nhỏ đấu khẩu, Hình Đống đều vui vẻ như một đứa trẻ không chịu lớn.
Thẩm Thanh
Âm nhìn hai cha con lớn nhỏ trong nhà, mím môi cười. Cô chưa bao giờ hối hận về
khoảng thời gian trong đời này.
Dù không có
kiếp sau, kiếp này có người đàn ông yêu thương mình, có cô con gái đáng yêu
tinh quái, cũng không uổng phí cuộc đời này.
------------
Hình Nhất Nhất
càng lớn tính cách càng kỳ quái, con gái nhà người ta đồ chơi toàn là búp bê
Barbie, thú nhồi bông nhỏ, chỉ có con bé ngày nào cũng vùi mình trong đống bùn
đất mà quậy phá.
Lớn hơn chút
nữa, nhân lúc Thẩm Thanh Âm và Hình Đống không có nhà, mỗi khi bảo mẫu không
chú ý liền một mình lén ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét