Biên tập: Meo687
Chương 77: Đính hôn?
Sáng sớm hôm
sau, Hình Đống vội vàng trở về thành phố.
Ngày hai
mươi chín Tết, đường xá trong thành phố đã vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ có vài
ba người đi lại trên đường.
Cả thành phố
trông thật tiêu điều.
Trở về cục cảnh
sát thành phố, văn phòng đội điều tra hình sự cũng chỉ có vài người trực ban.
"Ôi...
Đây chẳng phải Hình đội đã về rồi sao, thế nào, ở bệnh viện có thoải mái
không?"
"Ha ha
ha ha..."
"Đúng
là Hình đội thân thể cường tráng, bị thương như vậy mà vẫn không quên chăm lo
cho dân!"
"Bội phục
bội phục!"
Hình Đống
không để ý những lời trêu chọc của những người xung quanh, gõ gõ bàn làm việc của
Vương Lực.
"Anh Đống,
bên Bân tử đã sắp xếp xong hết rồi."
Hình Đống
nghe vậy, rút một bao thuốc lá từ túi anh ta: "Thế còn người tình của
Giang Xuyên thì sao?"
"Đứa bé
trong bụng người phụ nữ đó đã gần bốn tháng rồi, hai hôm trước Bàng hồ ly mới đến
Giang Xuyên để đưa người ta đi khám thai..."
Vương Lực hạ
giọng nói: "Lần này lão Bàng đạt được ước nguyện rồi, đi khám ở trong bệnh
viện tư siêu âm là con trai..."
"Ha...
Vậy ra chúng ta còn phải đi chúc mừng hắn."
Vương Lực:
"Anh không biết đâu, hai ngày hắn về đây, cái vẻ mặt đắc ý như gió xuân
phơi phới á..."
Hình Đống
châm một điếu thuốc, cười khẩy một tiếng: "Nếu đã vậy, thì nhân dịp tết đến
xuân về, chúc mừng niềm vui mừng của hắn cho thật tốt."
"Chậc...
Anh Đống... vẫn là anh đen tối nhất..." Vương Lực: "Với cái tính cách
đanh đá của vợ hắn, cái tết này chắc không yên rồi... Đứa bé đó có giữ được hay
không chắc cũng khó nói..."
Con cáo họ Bàng
đã lớn tuổi, có mấy cô con gái nhưng lại không có một cậu con trai nào, bên
ngoài bao nuôi một đống cô gái trẻ đẹp chỉ vì muốn có con trai.
Hình Đống
hút xong một điếu thuốc, dụi tàn: "Cứ thử xem trong lòng hắn con trai quan
trọng, hay em trai ruột quan trọng hơn..."
Lão Bàng có
thể leo lên được vị trí như bây giờ, công lao nhà vợ không nhỏ. Nếu muốn bảo vệ
đứa em trai vô tích sự kia thì phải dựa vào nhà vợ, muốn có con thì phải đắc tội
với nhà vợ...
Khó lắm mới
nuôi được người đàn bà đó bao nhiêu năm, phá thai không biết bao nhiêu lần, cuối
cùng chờ mãi mới được một đứa con trai, cứ chờ xem hắn chọn thế nào...
Dù sao thì
chọn thế nào đi nữa, trên người cũng phải dính một lớp bụi, muốn rửa sạch không
dễ dàng gì.
Vương Lực gật
đầu: "À đúng rồi, anh Đống, anh còn nhớ Tần Nghị không?"
Hình Đống
nhíu mày, suy nghĩ một lát: "Người của quân dã chiến?"
"Đúng,
là anh ta. Hai hôm trước tôi đi ngang qua tiệm hoa của cô Thẩm, thấy xe anh ta
đậu trước cửa tiệm hoa..."
Hình Đống,
"..."
"Ý
gì?"
Vương Lực khẽ
ho khan hai tiếng: "Chuyện này em không biết, nhưng, em có hỏi thăm thì biết
thời gian trước Tần Nghị thường xuyen chạy đến trường của Tiêu Vũ ở tỉnh Ninh
khá thường xuyên..."
Hình Đống
nghe vậy nhíu mày: "Cậu muốn nói Tần Nghị với Tiêu Vũ..."
"Lời
này không phải em nói..."
------------
Sáng sớm
ngày ba mươi tết, Thẩm Thanh Âm vừa quét xong tuyết trong sân, đã nhìn thấy một
chiếc xe quân sự dừng lại ở cổng biệt thự.
Người đàn
ông mặc bộ quân phục rằn ri xách đồ từ ghế sau bước xuống xe, Thẩm Thanh Âm còn
chưa kịp phản ứng.
Trông thấy
người đàn ông đặt đồ xuống, chào cô bằng kiểu chào quân đội.
Thẩm Thanh
Âm, "..."
"Xin
chào, tôi là bạn trai của em gái cô, Tiêu Vũ. Thiếu tá Tần Nghị của lữ đoàn bộ
binh dã chiến."
Người đàn
ông mặc quân phục rằn ri, tự giới thiệu một cách nghiêm túc khiến Thẩm Thanh Âm
trong giây lát không kịp phản ứng.
Thẩm Thanh
Âm cố gắng giữ bình tĩnh để không bật cười, từng chữ từng chữ nói: "Bạn...
bạn trai? Ba mươi tết... đến nhà? Anh biết cô bé bao nhiêu tuổi không?"
Tần Nghị vẫn
giữ vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Tôi lấy danh nghĩa quân nhân đảm bảo sẽ chịu
trách nhiệm với cô ấy, hôm nay tôi mạo muội đến thăm là để bàn chuyện đính
hôn."
"Hả?"
Chiếc chổi
trong tay Thẩm Thanh Âm suýt nữa thì tuột khỏi tay, khi nghe thấy hai chữ đính
hôn mà người đàn ông nói ra, biểu cảm trên mặt cô hoàn toàn không giữ nổi.
"Đính
hôn!? Với Tiêu Vũ?"
Tần Nghị:
"Vâng, thời gian và địa điểm cụ thể tôi sẽ nhờ mẹ tôi nói chuyện chi tiết
với cô."
Thẩm Thanh
Âm hít một hơi khí lạnh: "À thì... Ngoài trời lạnh, vào trong trước
đã..."
Nói xong,
người đàn ông liền xách đồ vào cửa.
Còn chiếc xe
quân sự bên ngoài, không dừng lại mà đã rời đi.
Thẩm Thanh
Âm rót cho người đàn ông một ly trà nóng, cười nói: "Tiêu Vũ chưa dậy, tôi
đi gọi con bé."
Ai ngờ người
đàn ông lại nói: "Tôi nghĩ... tôi đi gọi thì tốt hơn, tôi sợ cô ấy biết
tôi đến thì..."
...chạy mất.
Hai từ cuối
cùng Tần Nghị không nói ra, nhưng Thẩm Thanh Âm cũng nhìn ra được từ biểu cảm
trên mặt anh.
Thẩm Thanh
Âm cười cười: "Tầng hai, phòng thứ hai bên tay phải."
Tần Nghị gật
đầu nói cảm ơn, rồi lên lầu.
Chỉ còn lại
một mình Thẩm Thanh Âm ngồi trong phòng khách tâm trạng ngổn ngang đắm mình trong
làn gió, mới mười lăm tuổi đính hôn coi sao được...
Nhìn Tiêu Vũ
tung hoành trong vạn bụi hoa suốt bao nhiêu năm nay, chưa có người đàn ông nào bàn
chuyện đính hôn khi cô nàng mới mười lăm tuổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét