Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

114. Liều thuốc cho trái tim

 


Biên tập: Meo687



Chương 114: Buông tay đi...

 

 

Tiêu Vũ im lặng một lúc: "Cậu vào có lẽ cũng vô ích..."

Bên kia, sau khi Hình Đống đọc xong tờ thông báo phẫu thuật, nhanh chóng ký tên, nói với y tá: "Mặc kệ tình hình bên trong thế nào, xin hãy đặt an toàn của vợ tôi lên hàng đầu... đặt an toàn của người lớn lên hàng đầu..."

Y tá nhận lấy tờ đơn: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng đảm bảo cả mẹ và con đều bình an..."

--------------

Thẩm Thanh Âm nằm trên bàn mổ, lúc này cô có thể cảm nhận rõ ràng sức lực trên người đang dần mất đi, tất cả sức mạnh trong cơ thể cô đều dồn về vùng bụng.

[Bé yêu, mẹ mệt rồi, ba... mẹ giao cho con đấy...]

"Bây giờ cảm thấy thế nào? Tập trung chú ý lại... đừng suy nghĩ linh tinh..."

"Nào, thở sâu cùng tôi... đừng dùng sức..."

"Sắp xếp phẫu thuật ngay... sẽ ổn thôi..."

"Cô Thẩm, có nghe thấy không? Cô Thẩm?"

Y tá bên cạnh không ngừng nói chuyện với Thẩm Thanh Âm, nhưng Thẩm Thanh Âm chỉ cảm thấy giọng của y tá ngày càng xa dần...

Cho đến khi, một vệt sáng trắng lóe lên trước mắt.

Thẩm Thanh Âm trong bộ đồ bệnh nhân, đứng giữa một khoảng không trắng xóa, xung quanh trống rỗng không có điểm cuối.

Rất lâu sau, một người đàn ông với mái tóc bạc trắng từ hư vô bước ra: "Tôi đã thua... nhưng không phải thua cô..."

Người đàn ông nhìn khuôn mặt của Thẩm Thanh Âm, biểu cảm đanh lại: "Tôi không ngờ anh ta lại tin cô đến vậy..."

Hắn thừa nhận mình ti tiện, mấy tháng qua đã không biết bao nhiêu lần hắn kể về quá khứ của mình và Thẩm Thanh Âm cho Hình Đống, tất cả những chuyện giữa họ... Thậm chí còn khoe khoang rằng hắn là người đàn ông đầu tiên của Thẩm Thanh Âm, cô ấy thích tư thế nào nhất trên giường, chỗ nào trên người cô ấy nhạy cảm nhất, chỗ nào có vết bớt...

Để chọc tức Hình Đống, hắn đã dùng những lời lẽ đê tiện nhất, những thủ đoạn thấp hèn nhất.

Nhưng suốt nửa năm qua, Hình Đống lại chẳng hề có phản ứng gì, anh không hề chất vấn Thẩm Thanh Âm rốt cuộc hắn là ai, thậm chí không hề nhắc đến những chuyện này với Thẩm Thanh Âm...

Hắn tưởng rằng anh giỏi chịu đựng, nhưng cuối cùng mới biết, Hình Đống hoàn toàn không tin lời hắn... không tin bất kỳ lời nào hắn nói, anh ta chỉ tin mỗi Thẩm Thanh Âm.

Vì Thẩm Thanh Âm không cho anh tin, anh ta liền không tin... Mặc dù hắn đã nói rất nhiều chuyện mà anh ta có thể chứng thực, nhưng anh ta vẫn không đi...

Thẩm Thanh Âm nhìn người đàn ông trước mặt: "Đó chính là sự khác biệt giữa anh ấy và anh, anh ấy tin tôi, còn anh..."

Đối với tôi chỉ có lòng nghi ngờ và sự đố kỵ, chưa bao giờ có sự tin tưởng.

"Vậy còn em thì sao? Đã khi nào em thật sự tin tôi..."

Thẩm Thanh Âm quay đầu đi, không nhìn người đàn ông: "Cho nên... chúng ta không hợp nhau..."

Nghe vậy, người đàn ông khẽ cười: "Thẩm Thanh Âm, tôi chỉ hỏi em một câu cuối cùng: Rốt cuộc em có từng yêu tôi không..."

Thẩm Thanh Âm nhìn khoảng không bạc trắng vô tận mà thất thần, đúng lúc người đàn ông tưởng cô sẽ không trả lời.

Chỉ nghe cô gái khẽ nói: "Rất nhiều năm sau đó... không chỉ một lần tôi mơ thấy anh..."

Nghe vậy, thân hình người đàn ông chợt cứng lại, chỉ nghe Thẩm Thanh Âm tiếp tục nói.

"Thẩm Thanh Âm của mấy kiếp trước... Cô ấy thật sự đã yêu anh... Khi anh chọn để cô ấy chết, cô ấy không hận anh... Bởi vì từ lúc đó, cô ấy đã không còn yêu nữa rồi..."

Nói đến cuối cùng, Thẩm Thanh Âm mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "A Húc... buông bỏ đi..."

"Buông bỏ..." Người đàn ông nhìn Thẩm Thanh Âm với ánh mắt bị màn sương che khuất: "Kiếp này, tôi sẽ tác thành cho em..."

Kiếp sau, tôi vẫn sẽ đến trước anh ta một bước...

Khi giọng nói của người đàn ông vừa dứt, khoảng không màu trắng biến mất, cũng là lúc Thẩm Thanh Âm tỉnh lại.

"Oa ~"

Một tiếng khóc lớn vang lên trong phòng sinh.

"Cô Thẩm ~ Chúc mừng ~ Là một cô công chúa nhỏ ~" Y tá bế em bé đến bên Thẩm Thanh Âm.

Công chúa nhỏ khóc đặc biệt lớn, khóe mắt Thẩm Thanh Âm còn vương một giọt lệ, cô nhẹ nhàng chạm vào trán bé: "Ngoan, mẹ ở đây..."

"Cô nhóc này khóc to thật..."

"Đúng vậy, trong số những đứa bé sinh ra hôm nay, nó là đứa khóc dữ dội nhất..."

Nói rồi, y tá bế đứa bé đi.

Bác sĩ thấy Thẩm Thanh Âm đã tỉnh lại, vừa khâu vết thương bị rách ở phía dưới vừa trêu chọc: "Cô thật may mắn, ban đầu công chúa nhỏ nhà cô quậy quá không chịu ra, chồng cô ở ngoài sốt ruột chết đi được... suýt chút nữa đã xông vào phòng mổ của chúng tôi rồi."

"Đúng vậy, vừa nãy lúc bảo anh ấy ký tờ thông báo phẫu thuật, anh ấy hỏi đi hỏi lại, cứ sợ cô có chuyện gì bất trắc..."

"Haizz, bây giờ phụ nữ sinh con đúng là đi qua cửa tử, nhưng người đàn ông tốt như vậy biết tìm đâu ra chứ..."

"Không biết cô nhóc này có phải không nỡ để mẹ nó khó chịu không, sau đó cứ cố sức chui ra ngoài..."

"Ha ha ha ha, mẹ con liền tâm mà... Áo bông nhỏ đời trước đã tìm đến rồi..."

Thẩm Thanh Âm cười cười: "Ừm, áo bông nhỏ thật chu đáo..."

Ra khỏi phòng sinh, một đám đông người ùa tới vây xung quanh.

Tiêu Vũ và An Cận Sơn thấy Thẩm Thanh Âm ra, đều thở phào nhẹ nhõm.

Hình Đống nắm tay cô gái, từ đầu đến chân nhìn kỹ Thẩm Thanh Âm, người đàn ông lớn tuổi không nói một lời, nhưng mắt đã đỏ hoe.

Thẩm Thanh Âm xoa nhẹ gò má người đàn ông: "Đều làm cha người ta rồi... không sợ người khác chê cười sao?"

Phó Tước đứng một bên liếc nhìn Thẩm Thanh Âm, cong môi: "Chúc mừng nhé..."

Thẩm Thanh Âm: "Cảm ơn."

"Không có gì đâu..." Nói rồi, Phó Tước nhìn sang Hình Đống: "Quà của cô bé để trong phòng bệnh của anh rồi... Tôi có việc phải đi trước."

Hình Đống: "Đi thong thả không tiễn."

Thẩm Thanh Âm: "..."

------------

 

Bé con ngoài trừ lúc ở trong bụng mẹ hơi quậy, sau khi sinh ra lại đặc biệt ngoan ngoãn.

Đôi khi đói thì khóc hai tiếng, tè dầm thì khóc hai tiếng, không giống như những em bé khác cứ khóc quấy suốt đêm.

Hình Đống nhìn chằm chằm vào cô nhóc nhỏ xíu trong nôi, cuối cùng nói: "Con gái chúng ta sau này chắc chắn sẽ giống em, vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn... Chắc chắn không nghịch ngợm như những gấu con nhà người ta đâu..."

Thẩm Thanh Âm: "..."

"Bây giờ con bé mới bé tí, đợi nó lớn lên rồi anh sẽ biết tay..."

Hình Đống lại không nghĩ vậy: "Không đâu! Con gái nhà anh từ nhỏ đã ngoan ngoãn, lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân yên tĩnh..."

Sau khi xuất viện, Hình Đống để Thẩm Thanh Âm được dưỡng sức thật tốt, anh đã thuê mấy bảo mẫu về nhà chăm sóc Thẩm Thanh Âm và bé con.

Nhưng Thẩm Thanh Âm không muốn bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con, sau khi con đầy tháng chỉ giữ lại một bảo mẫu.

Hình Đống nhìn Thẩm Thanh Âm mỗi ngày chỉ quan tâm đến bé con, trong lòng có chút khó chịu: "Vợ ơi..."

"Hửm?"

Thẩm Thanh Âm nhìn cục bông hồng hào dần trở nên mũm mĩm, trong lòng vô cùng an ủi. Để bù đắp cho sự thiếu thốn khi mang thai con, cô vẫn luôn ở bên cạnh con không rời nửa bước.

Nhưng những điều này Hình Đống không biết, anh chỉ biết từ khi có con, địa vị của anh trong nhà ngày càng xuống dốc.

"Hình Nhất Nhất cũng đã đầy tháng rồi, cứ để dì bảo mẫu chăm sóc con bé có được không... Em đã lâu không cưng chiều chồng em rồi..."

Mấy ngày nay sự chú ý của Thẩm Thanh Âm đều dồn hết vào con gái, hoàn toàn quên mất mình còn có một người chồng.

Trong lòng Hình Đống khó chịu nhưng lại không thể giận con gái mình.

Thẩm Thanh Âm hôn mạnh người đàn ông một cái: "Anh lớn vậy rồi, còn không biết tự chăm sóc mình sao?"

Hình Đống ôm người lên giường, đè cô xuống dưới: "Anh không biết, anh cũng muốn vợ cưng chiều anh..."

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

46. KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI 1

  Chương 46.